Chương 434: Nhìn Không Thấu...
Chương 434: Nhìn Không Thấu...Chương 434: Nhìn Không Thấu...
"Đại Càn chủ tu Âm Thần, vì vậy cũng không coi trọng luyện khí." Lâm Cảnh Nghĩa có chút bất đắc dĩ nói: "Một món bảo cụ tuyệt phẩm, có thể khiến Khí tông nổi tiếng khắp Cửu Châu, nhưng nếu có thể tạo ra pháp bảo chân chính, thanh danh của Khí tông mới có thể truyền ra bên ngoài Đại Càn... Xin ngài cứ chờ thêm một đoạn thời gian nữa, lão đầu ta bảo đảm, đến lúc đó nhất định sẽ chủ động đưa đến Võ Miếu."
"Còn thiếu bước nào nữa?" Thẩm Nghi thuận miệng hỏi, nếu không quá phiền phức, đến lúc ấy, hắn có thể giúp Khí tông hỏi lại con hồ yêu kia xem.
"Biện pháp để bảo cụ tấn thăng, ta đã thương thảo với Hồ chân nhân gần như xong rồi, hiện tại chỉ thiếu một món bảo vật chí hàn làm vật dẫn, Hồ chân nhân nói cứ để hắn nghĩ biện pháp." Lâm Cảnh Nghĩa nói đến đây, bỗng nhiên lại nhớ tới cái gì, chợt nghi ngờ hỏi: "Không biết Hồ chân nhân đâu rồi?"
"Ta tiễn hắn rời đi rôi." Thẩm Nghi chỉ nói một câu đơn giản đã trực tiếp lướt qua đề tài này.
Sau khi thấy được ưu thế nghiền ép của Hóa Thần cảnh đối với võ phu và yêu ma bình thường, hắn đã chân chính có thêm vài phần kiêng kị đối với các thế lực lớn kia.
Hiện giờ Kim Thân còn chưa hoàn toàn thành hình, cũng chính là thời khắc hắn suy nhược nhất, cố gắng ẩn mình kỹ một phen luôn luôn đúng.
Nói khó nghe một chút, chưa dám khẳng định là hắn của hiện tại có đủ mạnh hay không, chỉ cần xét tình huống trước mắt là đủ hiểu, dù hắn có một người cộng thêm một bộ Pháp Tướng, tổng cộng cũng chỉ có hai đôi tay, nếu xảy ra sự cố gì đó, sao có thể bảo vệ được toàn bộ Cửu Châu này?
Bản thân đã cầm nhiều chỗ tốt của Võ Miếu như vậy, đừng nên gây thêm phiên cho người ta nữa.
"Vật chí hàn?" Thẩm Nghi đưa tay kéo kéo bên hông, sau đó cầm viên Yêu Đan Bạch Long kia tới, trong đầu thoáng suy nghĩ một phen, lại buông nó xuống, cuối cùng mới lấy ra một đôi sừng rồng cực lớn, đặt xuống đất: "Cái này có được tính là vật chí hàn không?”
Đôi sừng rồng kia có màu trắng ngọc, trong suốt lấp lánh, chỉ dùng tay chạm vào một cái đã có thể cảm giác được hàn khí dày đặc thấm vào trong làn da rồi.
"Đây là?!" Đúng là mấy chuyện khác Lâm Cảnh Nghĩa không làm được, nhưng lão đã rèn sắt cả đời, nên mắt nhìn những món bảo bối dạng này rất tinh tường, xảo quyệt. Sau khi dùng mũi ngửi một phen, phân biệt được phẩm chất của nó, lão không khỏi kinh hô: "Sừng rông của Yêu Vương cực cảnh! Thẩm đại nhân tìm được nó ở chỗ nào?"
"Là trước kia ta được người khác cho." Thẩm Nghi lại đưa mắt nhìn xuống phần lõm kia, hỏi thêm một lần nữa: "Có thể sử dụng được không?"
"Đương nhiên là có thể." Da mặt Lâm Cảnh Nghĩa lập tức trở nên căng cứng, lão len lén liếc nhìn vết máu còn chưa khô ở phần gốc sừng rồng.
Nếu lão không đoán sai, hẳn là thứ này vừa được chặt xuống không đến hai canh giờ. Là Hồ chân nhân dẫn theo Tuần Tra sứ rời khỏi Đại Càn, đi chém giết một con Yêu Vương cực cảnh sao?
Không đúng. Nếu là như vậy, khẳng định là Hồ chân nhân sẽ cùng đối phương trở về. Con cáo già kia sẽ không để mặc cho món bảo cụ này rơi vào tay người khác.
Cho nên... Lâm Cảnh Nghĩa thâm nuốt một ngụm nước bọt xuống, thân thể vô thức run rẩy một cái.
Chuyện vừa rồi, hoặc là Hồ chân nhân mời bây yêu đến phục kích Thẩm đại nhân, hoặc là đôi bên chia của không đều, nhưng không cần biết quá trình ra sao, chỉ cân biết... người sống sót cuối cùng chính là vị thanh niên trước mặt này là đủ.
Lão nghĩ đến đây, lại đưa mắt nhìn vẻ mặt bình tĩnh của đối phương. Hắn bình tĩnh hệt như trước đó chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Cái gì gọi là kẻ hung ác? Con mẹ nó đây mới gọi là kẻ hung ác!
Thế này thì một đám thợ rèn của Khí tông sao có thể chịu trách nhiệm được?
Đến đây, giọng nói của vị lão nhân ấy cũng bắt đầu run rẩy rồi: "Ta, ta... ta, bây giờ ta lập tức đi hoàn thành một bước cuối cùng, nhiều nhất là một tháng, cam đoan sẽ khiến Thẩm đại nhân hài lòng."
Trạng thái khác thường của Lâm Cảnh Nghĩa đã thu hút sự chú ý của những người khác. Hầu Vạn Sơn lại đưa mắt nhìn về phía hai người, bên trong lóe lên một tia nghi hoặc: ”...'
Mắt thấy hai người đã nói chuyện xong, cuối cùng Hầu Vạn Sơn cũng đáp xuống, chắp tay nói với thanh niên kia: "Tổng binh của Ly Châu Hầu Vạn Sơn, bái kiến Thẩm đại nhân."
Đây là địa bàn của Ly Châu. Nên theo đạo lý, Khí Tông có bảo bối gì, Tổng binh như lão cũng có tư cách tới hỏi một câu. Huống chi Hầu Vạn Sơn cũng không phải một vị Tổng binh bình thường. Lão chính là một vị Võ Tiên thượng cảnh có thể xưng huynh gọi đệ với đệ tử Võ Miếu.
Nhưng lúc trước khi Lâm Cảnh Nghĩa ném ánh mắt cầu cứu qua, Hầu Vạn Sơn lại không hề đáp lại, nguyên nhân rất đơn giản, chỉ vì bộ áo dài màu xanh trên người vị Thẩm đại nhân này mà thôi.
Đối phương không chỉ là Tuần Tra sứ gì đó, càng là người coi miếu đang vào đúng phiên trực đi canh gác Võ Miếu!
Nói cách khác, lời của thanh niên này hoàn toàn có thể đại biểu cho ý tứ của Võ Miếu. Một người coi miếu trẻ tuổi như vậy, có thể nói là đã mở ra tiền lệ của Đại Càn rồi!
Ngoại trừ chuyện này, Hầu Vạn Sơn vẫn còn một chuyện khác chưa hiểu được...
Lão lơ đãng đưa ánh mắt nhìn về phía Thẩm Nghị, lại lập tức nhạy bén bắt được một vết máu phía trên bộ áo dài màu xanh ấy. Đây không phải là mùi vị của yêu huyết, mà là máu người...
Nói cách khác, ngay vừa rôi, đối phương không chỉ chém yêu ở bên ngoài Đại Càn, còn giết người nữa.
Nhưng đây còn chưa phải chuyện kỳ quái nhất, bởi vì càng có chuyện còn kỳ quái hơn. Rõ ràng đối phương là một vị tu sĩ Âm Thần, không cần biết hắn đi chém yêu hay là giết người, thì dùng Âm Thần chém giết, sao có thể tùy tiện để cho huyết tương dính lên người bản tôn? Chẳng lẽ hắn tế ra Âm Thần ở ngay trước mặt người khác?
Nhìn không thấu...
Cả về thân phận lẫn tu vi, lão đều nhìn không thấy. Dường như trên người thanh niên này đang có một mảnh sương mù nồng đậm, không ngừng quanh quẩn.
Đối mặt với một tôn tại như vậy, Hầu Vạn Sơn tuyệt không dám khinh thường, lập tức chủ động tiến lên chào hỏi: "Ta đã phái người chuẩn bị xong toàn bộ văn thư của Ly Châu trong gân ba trăm năm trở lại đây rồi, kính xin Tuần Tra sứ tùy thời thẩm duyệt.