Chương 435: Không Có Gạo Nấu Cơm, Không Có Củi Nhóm Lửa!
Chương 435: Không Có Gạo Nấu Cơm, Không Có Củi Nhóm Lửa!Chương 435: Không Có Gạo Nấu Cơm, Không Có Củi Nhóm Lửa!
"Ba trăm năm?" Cuối cùng Thẩm Nghi cũng dời ánh mắt khỏi mặt đất, để tâm nhìn rơi xuống trên người vị Tổng binh này. Thứ có thể hấp dẫn người ta hơn bảo cụ tuyệt phẩm, tuyệt đối là tuổi thọ của yêu ma.
"Có tin tức của yêu ma không?”
Nghe vậy, mặc dù Hầu Vạn Sơn đã cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh, nhưng khóe miệng vẫn lơ đãng để lộ ra một tia tự đắc: "Gần ba trăm năm nay, Ly Châu không có một vụ yêu họa nào."
Đây là lực uy hiếp của một vị Võ Tiên thượng cảnh có được ba mươi sáu quận, cùng với nguồn nguyện lực hương hỏa vô tận.
Ở địa phương Ly Châu này, gần như lão chính là tồn tại vô địch dưới Hóa Thần cảnh rồi.
Tuy được một vị thanh niên tán dương có vẻ hơi kỳ quái, nhưng Hầu Vạn Sơn vẫn yên lặng đứng thẳng người.
"Vậy không xem nữa." Thẩm Nghi bĩu môi, dứt khoát thu hồi ánh mắt.
Hầu Vạn Sơn nhếch miệng, thân thể vốn đang thẳng tắp thoáng cái đã trở nên cứng ngắc: "Vậy đón gió tẩy trần..."
"Không cần phiền phức như vậy, chỉ cần chuẩn bị cho ta một chỗ ở là được." Thẩm Nghi khách khí nói.
Hiện giờ, thứ hắn đang khát khao có được chính là nội tình đồi dào. Lấy ví dụ như một thanh thượng phẩm Tiềm Uyên bảo đao trong tay hắn, đầu tiên, nó đã giúp hắn giải quyết Khiếu Nguyệt Yêu Vương, tới bây giờ, dù phải đối mặt với Hỗn Nguyên Tông Sư thượng cảnh, nó cũng không lộ vẻ thua kém hay cản trở, chỉ một đao là có thể xé rách thân thể đối phương.
Nếu hắn có được một món bảo cụ tuyệt phẩm, thậm chí là pháp bảo chân chính có thể áp đảo toàn bộ bảo cụ, không biết uy năng sẽ kinh khủng đến mức nào.
Vì thứ này mà chờ đợi một tháng, khẳng định là không lỗ. Vừa vặn nhân cơ hội này, hắn cũng nên nhẫn nại đi nghiên cứu võ học Hỗn Nguyên một chút.
"Ta đi chuẩn bị ngay đây." Nghe vậy, Lâm Cảnh Nghĩa âm thầm lắc đầu, xem ra bảo bối này không giữ được rồi, nhưng tâm tình của lão cũng không quá tệ.
Bởi nói gì thì nói, so với dự đoán là cướp trắng lúc trước, thì tốt xấu gì Thẩm đại nhân người ta cũng đưa lại được một đoạn sừng rồng vô cùng quý giá.
Hơn nữa, đối với những môn phái như Khí tông, dù trong tay có bảo cụ tốt hơn, bọn họ cũng không bảo vệ được bản thân, bởi vì bọn họ vẫn luôn dựa vào Võ Miếu bảo vệ.
Mà thứ một đám thợ rèn như bọn họ coi trọng nhất, chắc chắn là danh tiếng. Một khi tin tức Khí tông tự tay chế tạo được pháp bảo lan truyền ra ngoài, coi như lão đã xứng đáng với liệt tổ liệt tông rồi.
Lại nói, so với đưa món pháp bảo này cho Đại Càn giấu ở trong kho vũ khí ăn bụi, còn không bằng đưa cho vị Tuần Tra sứ trẻ tuổi hung ác trước mắt... có lẽ khi ở trong tay đối phương, danh tiếng của Khí tông sẽ lan truyền càng xa hơn!
Khí tông cũng chỉ bày ra vẻ nghèo kiết hủ lậu ở bên ngoài mà thôi, trên thực tế, những món đồ vật được bày biện trang trí trong phòng đều là xa xỉ nhất, thậm chí còn tốt hơn cả Hoàng thân quốc thích.
Thẩm Nghi dạo bước tiến vào phòng, lại thấy trên giường có treo gương ngọc. Hắn đưa tay chạm vào, là có thể tùy ý hoán đổi khung cảnh trong phòng thành núi non hoặc là sông ngòi.
Gió sông ẩm ướt, sóng lớn võ bờ, hệt như vừa đặt mình vào kỳ cảnh.
Thẩm Nghi rất hứng thú ngắm nghía khung cảnh này một hồi, sau đó mới khoanh chân ngồi lên tấm bồ đoàn trong phòng.
[ Thọ nguyên của yêu ma còn thừa: Bốn mươi ngàn lẻ sáu trăm năm ]
Nhìn khoản thọ nguyên dồi dào mà trước kia, hắn đã từng không dám nghĩ đến này, chẳng hiểu vì sao trong lòng lại không có lấy một chút nhẹ nhõm nào.
Quá trình cô đọng Kim Thân đã khiến hắn một lần nữa nhìn nhận rõ chính mình.
Tư chất thường thường, lại kiêm tu mấy đạo, khiến cho khoản thời gian hắn cần luôn nhiều hơn những người khác.
Không nói đến những chuyện khác, ít nhất là một vạn năm Yêu Ma Bản Nguyên này, hắn nhất định phải lưu lại để dự phòng, nếu không Kim Thân chỉ có thể dừng lại ở trình độ bảy thước mà thôi.
"Đau đầu quá." Thẩm Nghi xoa xoa huyệt Thái Dương, lại đưa mắt nhìn về phía những môn võ học Hỗn Nguyên vốn cao thâm kia. So với cảnh giới Hóa Thần, hắn lại cảm thấy chúng nó thân thiết hơn rất nhiều.
Trong kho vũ khí có tổng cộng mười bốn loại Hỗn Nguyên Pháp, với sáu loại hoàn chỉnh. Nhìn có vẻ không ít, nhưng phân chia xuống lại không nhiều, trong này còn có hai thức trận pháp, một thức luyện đan pháp, nói cách "võ học” chân chính chỉ có ba bản mà thôi.
[ Hỗn Nguyên. Kim Dương Sí Diễm Thủ: Chưa nhập môn ]}
[ Hỗn Nguyên. Âm Cực Trấn Hồn Kiếm: Chưa nhập môn ]
[ Hỗn Nguyên. Thiên Cương Lôi Chấn Quyết: Chưa nhập môn ]
Tục ngữ có câu, tham thì thâm, ăn nhiêu nhai không nát.
Thẩm Nghi đã lật qua bảo cụ trữ vật của Trường Thanh chân nhân, và xác định đối phương không mang theo võ học trên người, ngược lại còn mang theo một đống bút ký, sách vở lung tung lộn xôn, nên toàn bộ số Hỗn Nguyên pháp hắn có được ở hiện tại, chính là ba bản này đây.
Rất nhanh, hắn đã thu lại tâm tư, chuyên chú vào ba môn võ học trước mặt. Đầu tiên, hắn dùng một ngàn năm để đổi lấy Yêu Ma Bảo Tỉnh, rồi lập tức rót thọ nguyên của yêu ma vào môn chưởng pháp mà mình am hiểu nhất.
[ Năm thứ nhất, ngươi lật Kim Dương Sí Diễm Thủ ra, thử lý giải những điều huyền ảo trong đó. Với loại võ học đứng đắn này, Thanh Hoa phu nhân không giúp được gì cho ngươi ]
[ Năm thứ ba mươi chín, đại bộ phận yêu ma đều tỉnh lại, chúng bắt đầu bày mưu tính kế cho ngươi, lại bị ngươi đuổi hết ra ngoài ]
Yêu ma sẽ biến một môn võ học Hỗn Nguyên vốn không có vấn đề gì, thành bộ dáng bọn chúng thích, đương nhiên không thể cho chúng tham dự vào quá trình quan trọng này rồi, người Thẩm Nghi thật sự phải chờ đợi chính là con Thanh Khâu Yêu Vương kia.
[ Năm thứ tám mươi bảy, Hồ chân nhân tỉnh lại, nó đi đến bên cạnh ngươi, nhìn chằm chằm vào cuốn công pháp trong tay ngươi, có chút nghi hoặc lại bảo ngươi tế Đạo Anh ra. Quan sát Yêu Anh màu đỏ tươi kia, nó hơi chân chờ một chút mới nói, không có gạo nấu cơm, không có củi nhóm lửa, muốn luyện thành công pháp chẳng phải quá hoang đường rồi sao? ]
[ Ngươi không có linh căn, sao có thể tu tập được Kim Dương Sí Diễm? ]