Chương 436: Tuế Mộc!
Chương 436: Tuế Mộc!Chương 436: Tuế Mộc!
Thẩm Nghỉ nhìn từng dòng nhắc nhở nhanh chóng xẹt qua trên giao diện, cũng không vội ngừng rót thọ nguyên vào, hắn lại cùng Hồ chân nhân tán gẫu thêm một năm, bỗng nhiên trong đầu lại xuất hiện rất nhiều tri thức có liên quan tới chuyện tu hành.
Thì ra, những thứ ở bên trong cơ thể Trường Thanh chân nhân kia được nhóm võ phu gọi là linh căn.
Hiểu đại khái thì cái gọi là linh căn kia chính là một loại công cụ trực tiếp chuyển hóa khí tức thiên địa mênh mông thành thiên lôi địa hỏa.
"Mà thứ ta cần chính là yêu linh căn?"
"Không đúng... Là sát.
"Hung sát chỉ lôi, bạo lệ chi hỏa, âm cực chân thủy... Không gì không thể dung nạp, nhưng lại cần bản tính cực ác của nó?”
Một tia phức tạp vừa xẹt qua bên trong hai tròng mắt của Thẩm Nghi. Hắn cũng không rõ lắm, rốt cuộc đây là chuyện tốt hay chuyện xấu.
Ví dụ như Khương Thu Lan, nàng cần các loại vật cực hàn để làm linh căn, mà những bộ công pháp học được sau này cũng phải có liên quan đến hàn ý.
Trường Thanh chân nhân lại là thiên lôi.
Mà hình như hắn không có yêu cầu quá đặc biệt như vậy, cái gì hắn cũng có thể dùng được, chỉ có một điều kiện hà khắc duy nhất, đó là yêu cầu chúng nó phải mang theo một chút sát khí.
Một viên Yêu Ma Bảo Tinh nện xuống, tuy võ học không có tiến triển, nhưng lại bổ sung được một chút kiến thức cho Thẩm Nghị, thuận tiện còn tăng thêm hai mươi năm thọ nguyên, cũng không tính là quá mức thua thiệt.
Thẩm Nghi lật xem đống tùy bút mà Trường Thanh chân nhân mang theo, phần lớn nội dung trong đó đều là những thứ tương tự như "Du Ký" (ghi chép những điều tai nghe mắt thấy trong khi đi du lịch).
"Nhàn nhã như vậy?" Nhìn cái tên của từng thế lực thi thoảng lại xẹt qua trên cuốn sách, Thẩm Nghi chợt rơi vào trâm tư. Nếu hắn có thể tìm được một môn phái chủ tu Hỗn Nguyên cảnh, lại hào phóng như Võ Miếu thì tốt rồi.
Trước mắt, hai tòa tiên môn mà hắn biết kia, hắn đều không có con đường để tiếp xúc với bọn họ, vất vả lắm mới gặp được một đệ tử của Huyền Quang động, nhưng đối phương lại muốn phục kích hắn?
Là thời điểm nên đi ra ngoài Đại Càn rồi?
Nghĩ đến đây, Thẩm Nghi lập tức gọi Thanh Hoa phu nhân ra, yên tĩnh chờ đợi đối phương tỉnh lại từ trong mớ cảm xúc ai oán bi thương.
Qua chừng nửa canh giờ, vẻ mờ mịt trong mắt Thanh Hoa mới giảm đi vài phần: "Thanh Hoa tham kiến chủ nhân."
"Ta muốn biết Đại Càn và tiên môn đang trấn thủ lãnh địa như thế nào? Và ở nơi nào?" Thẩm Nghi dự tính sẽ tìm hiểu tình huống bên ngoài một chút trước, hắn hơi sợ bản thân bị bắt đi làm bia đỡ đạn trong trạng thái ù ù cạc cạc không hiểu chuyện gì.
"Trấn thủ?" Thanh Hoa nghi hoặc lắc đầu: "Vẫn luôn là Thiên Yêu quật trấn thủ lãnh địa, ngăn cản tiên môn và Đại Càn xâm nhập vào mà?”
Thẩm Nghi nghe vậy, lại cảm thấy có chút kinh ngạc.
Tin tức này thực sự không phù hợp với những gì hắn hiểu biết về Võ Miếu.
"Ở trong phạm vi Thiên Yêu quật, thường xuyên sẽ có động phủ của tu sĩ hiện thế, đệ tử tiên môn giống như đám ruôi nhìn thấy trứng có khe hở, thời thời khắc khắc đều tìm kiếm cơ hội để tới gân hơn."
Thanh Hoa phu nhân suy nghĩ cẩn thận từng li từng tí một, sau đó mới đáp: "Trong đó, tu sĩ Võ Miếu là càn rỡ nhất, Kim Thân Pháp Tướng cao ba trượng hoàn toàn không che giấu khí tức, cứ tùy ý đặt chân vào trong đó, cũng dễ dàng hấp dẫn sự chú ý của Thiên Yêu quật nhất."
Trâm Nghi thoáng trầm mặc một lát. Cái này mà gọi là không che giấu sao? Đó là không thể che giấu được mới đúng.
Cũng dễ hiểu thôi, Kim Thân lấp lánh vốn do hương hỏa nguyện lực ngưng tụ mà thành, một khi nó xuất hiện sẽ trực tiếp chiếu rọi đến tận chân trời, chỉ hận không thể báo hiệu cho đám người ở ngoài tám trăm dặm đều biết là mình đã tới.
"Võ Miếu tu Kim Thân chỉ đạo, vì sao phải tham dự vào chuyện của động phủ tu sĩ?" Thẩm Nghi nghỉ hoặc nhìn sang.
Thậm chí còn tham gia đến tình trạng rất nhiều tu sĩ Hóa Thần vẫn lạc, vẫn phải tiếp tục đi chịu chết, đây đúng là tình huống không hợp logic chút nào.
"Ngẫu nhiên tu sĩ trong động phủ cũng sẽ cất giữ Kim Thân pháp, nhưng đây không phải nguyên nhân chủ yếu." Thanh Hoa phu nhân nhíu mày suy nghĩ: "Ở thời điểm Hóa Huyết Yêu Hoàng nói chuyện phiếm với những vị Yêu Hoàng khác, Thanh Hoa từng nghe được một ít, là những tu sĩ đồng môn cùng một môn phái kia, đều có thói quen dưỡng dục Tuế Mộc, quả của Tuế Mộc có thể kéo dài thêm hai mươi năm tuổi thọ, bọn họ cần thu thập những loại trái cây này mang đến Ngô Đồng sơn."
"Đúng rồi!" Thanh Hoa ngẩng đầu, cuối cùng nàng cũng nhớ ra: "Bọn họ muốn kéo dài tuổi thọ cho lão tổ Ngô Đồng sơn. Đây cũng là nguyên nhân vì sao ba phương thế lực kết minh. Lão tổ Ngô Đồng sơn không chết, mới có thể chấn nhiếp được Thiên Yêu quật."
"Hơn nữa Võ Miếu khác với tiên môn, bọn họ dùng hương hỏa nguyện lực làm căn cơ, phạm vi lớn hơn, trói buộc cũng nhiều hơn hai tiên môn khác, chính là thế lực cân Ngô Đồng sơn tương trợ nhất."
"Một khi thoát khỏi đồng minh, tu sĩ Hóa Thần và nhóm Võ Tiên còn có thể tự vệ, thật ra điểm này cũng không khác gì đệ tử tiên môn, nhưng nếu Cửu Châu bị yêu ma xâm chiếm, mất đi hương hỏa nguyện lực bổ sung, tình huống của bọn họ chẳng khác gì ngôi không chờ chất."
Thẩm Nghi nghe vậy, lại âm thầm lắc đầu.
Vốn dĩ hắn còn cảm thấy Huyền Quang động hùng hổ dọa người, Ngô Đồng sơn tuy cao cao tại thượng, nhưng vẫn coi là chủ trì công đạo, giữ gìn công bằng, hóa ra đến cuối cùng, đám người này đều làm công cho Ngô Đồng sơn cả.
Đến đây, coi như hắn đã hiểu được vì sao Võ Miếu tổn thất thảm nhất rồi.
Một đám tu sĩ Kim Thân không thích hợp để lẻn vào lãnh địa yêu ma nhất, nhưng lại không thể rời khỏi đồng minh này...
Nghĩ xong, Thẩm Nghi lại hỏi tiếp: "Còn một vấn đề nữa, vì sao động phủ tu sĩ lại xuất hiện ở lãnh địa yêu ma?”
"Cái này, Thanh Hoa không rõ lắm." Thanh Hoa phu nhân thoáng sửng sốt một hồi, ngay sau đó lại nói: "Thật ra bên ngoài cũng có động phủ, nhưng số lượng tương đối ít, cũng không có Tuế Mộc tôn tại."
Nói xong, nàng lại nhìn vào cuốn tùy bút trong tay Thẩm Nghỉ: "Có vẻ như những thứ này chính là bản đồ ghi lại vị trí của động phủ."
Nàng đưa tay chỉ vào một câu trên trang sách.
"Trong này có viết, dị tượng sinh ra ở Hoàng Nê hạp, cùng với quy luật mỗi lần nó xuất hiện, dựa theo nội dung trong sách có nói, thì khoảng chừng bảy mươi năm sau, chủ nhân có thể cân nhắc đi đến nơi này thử một lần."