Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 437 - Chương 437: Bát Phương Thực Lâu!

Chương 437: Bát Phương Thực Lâu! Chương 437: Bát Phương Thực Lâu!Chương 437: Bát Phương Thực Lâu!

Thẩm Nghi như có điều suy nghĩ khẽ gật gật đầu, lập tức đẩy một đống tùy bút qua: "Mau chóng giúp ta sắp xếp những tin tức được ghi lại trong đó đi."

"Thanh Hoa tuân mệnh." Thanh Hoa phu nhân ôm lấy đống tùy bút, lại tìm được giấy bút trong phòng, nhanh chóng đi đến bên cạnh bàn đọc sách nghiêm túc phân tích.

Thẩm Nghỉ cũng không nhàn rỗi, tuy hiện tại hắn không tu luyện được võ học Hỗn Nguyên, lại không có hương hỏa nguyện lực để đề thăng Kim Thân, nhưng phương pháp tôi thể vẫn có thể lại tinh tiến thêm một chút.

Hiện giờ ma huyết trong cơ thể hắn đã đạt đến 290 giọt, không biết có thể nuôi dưỡng thêm hai con Yêu Vương nữa hay không.

Rót thọ nguyên của yêu ma vào Cửu Yêu Hóa Ma Đại Pháp.

[Năm thứ nhất, ngươi dùng ma huyết trong cơ thể đi nuôi nấng con Bích Ngọc Thanh Thiềm kia... ]

Giao Long, Sơn Quân, Độc Thiêm, Khổng Tước...

Gần như mỗi một con đêu mang đến cho Thẩm Nghi rất nhiều trợ lực, hiện giờ chúng nó lại một lần nữa được ban cho cơ hội trưởng thành, khẳng định là thần thông tương ứng cũng sẽ trở nên càng ngày càng mạnh hơn.

Không nói đến những thứ khác, chí ít là hông mang của Khổng Tước hiện giờ tốc độ nó chữa trị thương thế đã có chút chậm chạp rồi.

[Năm thứ bảy ngàn lẻ bảy mươi hai, một trăm ba mươi sáu giọt ma huyết đã tiêu hao hầu như không còn, những đường hoa văn màu đỏ tươi làm cho người ta sợ hãi trực tiếp phủ kín trên người Bích Ngọc Thiềm. Lúc này, loại kịch độc có thể làm cho sinh linh sợ hãi, lại tăng thêm vài phần quỷ quyệt]

[ Hỗn Nguyên. Cửu Yêu Hóa Ma Đại Pháp tiểu thành]

Thẩm Nghi đang nhắm mắt, bỗng nhiên lại có loại cảm giác cổ họng khô khốc đến bốc khói. Đường vân đỏ tươi cũng phủ lên làn da của hắn, thậm chí có còn mơ hồ có một mảnh sương mù màu đỏ nhàn nhạt bay lên.

Cảm giác đau đớn dày đặc như muốn đánh nứt thân thể.

Không hổ là võ học yêu ma, nếu không xảy ra chút vấn đề gì, Thẩm Nghi lại có chút không quen. Hắn dứt khoát đút phân ma huyết còn thừa cho Khổng Tước ăn, mãi cho đến khi giọt cuối cùng biến mất bên trong khí hải.

[ Năm thứ mười lăm ngàn hai trăm, Nam Khách Tiên đã ăn hết phần ma huyết còn sót lại, nó vươn hai cánh màu đỏ tươi ra, dường như còn chưa hoàn toàn thỏa mãn... }

[ Thọ nguyên của yêu ma còn thừa: Hai mươi bốn ngàn ba trăm mười hai năm }

Sao càng ăn càng nhiều vậy?

Tâm trạng của Thẩm Nghi vui buồn lẫn lộn, vui mừng vì thân thể tăng lên là thật, còn buồn là... hắn luôn có cảm giác dù mình chém chết toàn bộ những con yêu ma nổi danh bên trong Đại Càn, cũng chưa chắc đã đủ cho chín con Tiên Yêu này ăn.

Có năm con Yêu Vương ở trong cơ thể, hắn có cảm giác nếu hiện giờ mình lại gặp gỡ Trường Thanh chân nhân, có lẽ bản thân đã đủ để cứng đối cứng với gã, thậm chí còn có thể đánh ra một quyền đập vỡ Đạo Anh của đối phương.

"Chủ nhân của ta." Bỗng nhiên Thanh Hoa phu nhân xoay người lại, phản ứng đầu tiên là dùng ánh mắt tràn đây ngưỡng mộ nhìn những đường hoa văn đỏ tươi còn chưa hoàn toàn biến mất trên người Thẩm Nghị, sau đó lập tức phát hiện ra bản thân mạo muội, nàng vội vàng cúi đầu.

"Thanh Hoa đã biết vì sao tu sĩ Huyền Quang động này lại đến đây rồi."

"Ngài xem ở nơi này, khoảng hai tháng sau, có lẽ ở một nơi cách Bát Phương Thực Lâu không xa, sẽ có động phủ xuất hiện."

Thẩm Nghi nghe vậy, lập tức nghiêng đầu nhìn lại: "Là một quán ăn sao?”

"Là một thế lực." Thanh Hoa giải thích: "Bọn họ cũng gần giống như Thanh Khâu vậy, hâu như không tham dự vào chuyện của Tiên môn và Thiên Yêu quật. Nô tỳ cũng từng được mời đến tham dự yến tiệc ở nơi đó rồi, đồ ăn là một con Yêu Vương thượng cảnh... Thanh Hoa chỉ được chia một bát, nhưng đến tận lúc này vẫn khó quên."

"Dùng Yêu Vương thượng cảnh làm thức ăn? Bọn họ cũng có tu sĩ Hóa Thần?" Thẩm Nghi hơi kinh ngạc hỏi lại.

"Không có, trù nghệ của bọn họ rất kinh người, được rất nhiều cường giả yêu thích, giống như con Yêu Vương kia, nó là nguyên liệu nấu ăn do Huyền Kiếm chân nhân của Ngô Đồng sơn đưa đi, Nhiếp Quân đã dùng hết phần tinh hoa, Bát Phương Thực Lâu lại mở tiệc lần nữa. Lúc ấy, còn có mấy vị Yêu Hoàng của Thiên Yêu quật tới tham dự yến tiệc.

Thanh Hoa nói năng uyển chuyển. Nhưng Thẩm Nghi lại nhíu mày, đây không phải là ăn đồ thừa sao?

Có thể bắt Yêu Hoàng đi tới ăn cơm thừa canh cặn, loại tay nghề nấu nướng này thật không giống bình thường... Đương nhiên, cả vị Huyền Kiếm chân nhân kia nữa, có thể khiến một đám yêu ma thô bạo cam nguyện ăn đồ còn lại của đối phương.

Chậc.

Thẩm Nghi có chút cảm khái lắc đầu.

Hiện giờ ngay cả tu vi Hỗn Nguyên cảnh, hắn cũng không dám bại lộ, nhưng có người chỉ dựa vào tên đã đủ làm cho bầy yêu tâm phục khẩu phục rồi.

Vẫn là nắm đấm không đủ lớn.

"Chủ nhân có vô thượng thần thông, đợi một thời gian nữa nhất định có thể chấn kinh quần hùng, ngay cả Huyền Kiếm chân nhân cũng chỉ có thể cúi đầu xưng thần, đi theo chủ nhân làm tùy tùng!" Thanh Hoa phu nhân kính sợ cúi người hành lễ.

"Nếu ngươi dám đi ra ngoài nói như vậy thì đời này cũng đừng mơ ởđi ra." Thẩm Nghi yên lặng nhìn sang, hắn cũng không muốn mình còn chưa ra ngoài, lại không hiểu vì sao mà đột nhiên trêu chọc phải một đống lớn cừu hận rồi.

Nhưng Bát Phương Thực Lâu này, khẳng định là phải đi.

Phân tích của Thanh Hoa đối với cục diện rất mơ hồ.

Ví dụ như vì sao động phủ của tu sĩ đều hiện thế ở Thiên Yêu quật bên kia? Và đám tu sĩ lưu lại động phủ này có thân phận gì? Đã đi nơi nào rôi? Hoặc như thái độ của Thiên Yêu quật và tiên môn đối với tán tu là gì?

Những thứ này hắn không biết.

Nhưng một điểm hắn lại có thể biết được.

Đó là kể cả đệ tử của tiên môn, cũng phải đi vào bên trong động phủ tìm kiếm phương hướng con đường phía trước.

Hơn nữa, hắn còn phải bồi thường một chút cho Võ Miếu, nhưng không nhất định phải cả ngày ở lại bên trong canh giữ Đại Càn, chỉ cần đánh ra đủ uy vọng là đủ, thậm chí làm như vậy, hiệu quả còn có thể tốt hơn.
Bình Luận (0)
Comment