Chương 438: Bài Học!
Chương 438: Bài Học!Chương 438: Bài Học!
Nhưng trước khi bồi thường, để cho hắn ăn no trước, hẳn là không quá đáng đâu.
Thẩm Nghi dứt khoát đẩy cửa đi ra khỏi phòng, bước đến đỉnh núi nhìn tông chủ Khí tông vẫn đang bận rộn đằng kia, bình tĩnh nói: "Ta về Võ Miếu một chuyến, một tháng sau tới lấy."
"Thẩm đại nhân yên tâm, tiến triển còn thuận lợi hơn ta tưởng tượng."
Một khi Lâm Cảnh Nghĩa bắt đầu đúc khí, thì lúc nói chuyện cũng không run rẩy nữa, lão chỉ tranh thủ thời gian quay đầu lại nhìn Thẩm Nghi một cái, sau khi trả lời đơn giản là quay đầu trở về, tiếp tục làm việc. ...
Võ Miếu, Hoàng thành Đại Càn.
Đêm dài yên tĩnh.
Đám mây đỏ nhẹ nhàng đáp xuống Giáp Viện.
Thẩm Nghi lại theo thói quen phủi phủi ống tay áo, đang chuẩn bị quay về tiểu viện của mình lại nhìn thấy một bóng người lưng còng, với khuôn mặt khô gầy không chút thay đổi sắc mặt của chăm chú nhìn chằm chằm vào mình.
Ngay khi thấy hắn nhìn qua, đối phương lập tức nhếch môi, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Thẩm sư đệ, đã lâu không gặp."
Đêm hôm khuya khoắt, làm cho khiếp người như vậy...
Thẩm Nghi oán thầm một câu, sau đó khẽ gật đầu nói: "Ngô sư huynh."
Ngô Đạo An nhìn chằm chằm vào thanh niên kia, bỗng nhiên lại thở dài, vẫy tay nói: Ngươi đi theo ta.
Thẩm Nghi có chút nghi hoặc, nhưng vẫn đi theo đối phương tiến vào trong đại điện. Trong điện trống rỗng, chỉ có một luồng Âm Thần đang tung bay trong đó.
Trên bồ đoàn đang đặt hai cái hộp.
"Chúc sư huynh." Thoạt nhìn Ngô Đạo An có chút cô đơn, chỉ thuận miệng lên tiếng chào hỏi một câu.
Chúc Giác gật đầu, sau đó mới đưa mắt nhìn về phía Thẩm Nghĩ: "Sư đệ..."
Thoạt nhìn gã đang muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ có thở dài.
Ngô Đạo An nghe vậy, hơi có chút nghi hoặc nhìn sang. Lão còn chưa thấy Chúc sư huynh lộ ra thần thái như vậy với người bên ngoài, giống như đang... xin giúp đỡ?
Thôi...
Ngô Đạo An quay đầu cười khổ, nói: "Lần trước, ta khuyên ngươi không nên đi loạn khắp nơi, nhưng có nói thế nào ngươi cũng không chịu nghe, lão đầu ta đã nói đến mỏi miệng rồi. Thôi được, ngươi đi qua nơi này nhìn một cái đi."
Nói xong, lão đã khom người mở hai cái hộp gỗ kia ra. Trong hộp có lót một lớp vải mềm màu vàng óng ánh, mỗi hộp đặt một đứa Ngọc Oa Oa nho nhỏ.
"Có lẽ ngươi không biết đây là vật gì...
"Đối phương đã chết như thế nào?" Thẩm Nghi chậm rãi đi đến phía trước cái hộp gỗ kia, dứt khoát cắt ngang lời nói của đối phương.
Ngọc Oa Oa này rõ ràng là Đạo Anh của Hỗn Nguyên Tông sư sau khi ngã xuống.
"Ách." Ngô Đạo An há mồm, không ngờ tiểu tử này lại biết, nhưng như vậy cũng tốt, ngược lại đã bớt cho lão một phen miệng lưỡi. Lão nhắm mắt lại, đau buồn nói: "Chúng ta cũng không biết bọn họ đã chết như thế nào, bởi vì chúng ta không xứng để biết."
Bình thường, khi nói tới đám người này, Ngô Đạo An đều dùng cái tên võ phu thô bỉ để gọi bọn họ, nhưng giờ phút này, lão lại dùng sức hít sâu một hơi, sau đó ngồi xổm bên cạnh chiếc hộp gỗ, đỉnh đầu chỉ có vài sợi tóc thưa thớt nhìn qua có chút thê lương.
Ngay cả giọng nói khàn khàn kia cũng mất đi vài phần tinh khí.
Bởi vì đối với lão, tiếng nghị luận sau lưng của đám đồng nghiệp, hay là cảm giác bế tắc vì có tu hành cũng không tiến triển, đều không thể so sánh với hành động tùy tiện, cứ ba ngày lại lấy mạng ra đùa hai lần của vị sư đệ này, hắn đùa giỡn khiến người ta vô cùng khó chịu mà chẳng biết phải làm sao.
"Thẩm Nghi, những gì lão đầu ta có thể cho ngươi... đêu đã cho cả rồi, ngươi đừng có dọa ta nữa... Có được hay không?"
"Coi như ta cầu xin ngươi đi." Lão nhân ấy bày ra vẻ mặt có chút đáng thương, Chúc Giác nhẹ nhàng bay lơ lửng bên cạnh lão, đưa tay vuốt mấy sợi tóc thưa thở kia giùm lão.
"Đừng có giật tóc tai"
Ngô Đạo An bất mãn trừng mắt nhìn gã một cái, Chúc Giác tặc lưỡi một cái, đột nhiên trong mi tâm lại bắn ra một tia kim quang. Gã tùy ý nắm lấy tia kim quang kia trong ngón tay, nhẹ nhàng quơ quơ về phía lão nhân trước mắt. Nhìn một vệt kim quang bé nhỏ không đáng kể, nhưng lại đủ để chiếu sáng toàn bộ tầm mắt của mình kia, Ngô Đạo An lập tức há to mồm, hai con mắt mở lớn, gần như muốn lòi ra khỏi hốc mắt.
Chúc sư huynh đã yên lặng suốt ba ngàn chín trăm năm, rốt cục cũng khai ngộ?
Trong lúc lão còn đang ngây người, bỗng nhiên lại cảm thấy bản thân đã bị người ta võ vỗ lên vai.
Ngô Đạo An kinh ngạc quay đầu nhìn lại, sau đó lập tức đối diện với một đôi mắt màu vàng óng ánh. Là một bộ Kim Thân Pháp Tướng cao bảy thước nửa ngồi xổm ở phía sau lưng lão, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc của lão.
Để đề phòng vị lão tổ này nhìn ra sai sót, lân này Thẩm Nghi dứt khoát tiếp quản ý thức của Thanh Hoa.
"Thế này đã được chưa?" Bộ Kim Thân Pháp Tướng kia lập tức phát ra thanh âm hùng hồn.
Chúc Giác nắm chặt điểm kim quang trong tay, đột nhiên lại có chút xấu hổ, lặng lẽ thả nó quay vê mi tâm. Gã thực sự không ngờ sư đệ lại nguyện ý cho Tiểu Ngô nhìn thấy bộ Kim Thân Pháp Tướng kia một phen.
Có thể nói, hành động bộc lộ cảnh giới cụ thể ra trước khi Kim Thân chưa hoàn toàn thành hình, cũng tương đương với... tín nhiệm lớn lao.
"Nhanh, nhanh thu lại!" Bỗng nhiên Ngô Đạo An kịp phản ứng lại, lão có chút sốt ruột vội vàng thúc giục Thẩm Nghi.
Kim Thân lại nhanh chóng hóa thành trạng thái hạt châu, một lần nữa quay trở về bên trong khí hải.
Thẩm Nghi mở mắt ra. Đương nhiên, hắn sẽ không làm loại chuyện bại lộ cảnh giới này, sở dĩ chịu tế Kim Thân ra, là bởi vì sau đêm nay, trình độ hiện tại đã không phải là cảnh giới của hắn nữa rồi.
Ngô Đạo An thoát lực ngồi dưới đất, vốn dĩ lão muốn dùng cái chết của hai vị Hỗn Nguyên Tông Sư này để dạy cho Thẩm Nghi một bài học, không ngờ đối phương lại đột ngột dạy cho lão một bài học.
Nếu là người bình thường thì ít đi quản chuyện của thiên kiêu...