Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 446 - Chương 446: Nhiếp Quân!

Chương 446: Nhiếp Quân! Chương 446: Nhiếp Quân!Chương 446: Nhiếp Quân!

"Mấy người kia đang làm cái gì?"

Thẩm Nghi thấy một đám người cũng ở trong góc, cũng đặt mấy miếng bảo ngọc bên cạnh bàn, trong khi che giấu khí tức, tiếng nói cũng bị ngăn cách tuyệt đối theo.

Thanh Hoa bay qua nhìn chằm chằm vào mấy người đó, một lát sau mới trở về nói: "Giao dịch bảo vật, hình như một người trong đó nhặt được của hời, kết quả là bị người bên ngoài hãm hại, những người đó đang cười nhạo hắn."

Giao dịch ư?

Thẩm Nghi âm thâm nhớ lại một phen, mới phát hiện, có vẻ như thứ đáng giá nhất trên người hắn chính là Lãnh Ngọc Huyền T¡ Thủ vừa lấy được tới tay. Về phân những bảo vật khác, hoặc là thứ không thể thay đổi, hoặc là thứ mà bản thân hắn cũng không biết giá trị của nó ra sao, hoặc là mang đến tác dụng không quá lớn đối với tu sĩ Hỗn Nguyên cảnh trở lên.

Ây cha... đã lâu lắm rồi nội tình của hắn không được bổ sung.

"Tiếp tục dò xét xong về đây báo cáo."

Thanh Hoa ngoan ngoãn nghe lời, lập tức bay ra ngoài, dù sao nàng cũng là yêu hồn, người khác không nhìn thấy được.

Sau khi dạo Đông dạo Tây lắc lư một hồi, rất nhanh nàng đã mang theo một đống lớn tin tức trở về. Tin tức quan trọng nhất trong đó chính là động phủ của tu sĩ xuất hiện ở Bát Phương Cốc lần này.

"Theo như lời bọn họ nói, thì trên thực tế, động phủ này đã xuất hiện ít nhất là ba lần rồi, chỉ có điều lúc trước không ai hay biết, chỉ có người của thực lâu thử đi vào trong đó tìm kiếm một ít nguyên liệu nấu ăn mới. Sau đó, động phủ này bị người của Huyền Quang động biết được, mới viết vào trong du ký."

Thanh Hoa phu nhân dùng tâm niệm truyền âm nói: 'Chẳng qua lần trước bọn họ tính sai thời gian, tới hơi trễ một chút, để tránh bị vây ở trong đó, mới phải rút lui khá vội vàng, dò xét cũng rất qua loa, ngay cả Tàng Pháp các là thứ quan trọng nhất bên trong động phủ cũng không tìm được."

"Nhưng lần tham dò trước đó, bọn họ lại tìm được dấu vết có liên quan tới luyện khí."

"Bởi vậy mới có suy đoán, chủ nhân của tòa động phủ này vô cùng có khả năng là một vị Luyện Khí Sĩ. Chính suy đoán này đã khiến Huyền Quang động phải vội vàng đi tới điều tra lần thứ hai." "Những người này tới đây chỉ đơn thuần là thử vận may, bởi dưới tình huống bình thường, mấy thế lực lớn làm việc cũng tương đối hào phóng, sẽ không so đo mấy thứ cơm thừa canh cặn kia cùng bọn họ."

Thẩm Nghi yên lặng nghe xong, chợt phát hiện Thanh Hoa lại theo bản năng đưa mắt nhìn lên lầu, sau đó lại tiếp tục nói: "Nhưng Nhiếp Quân đang có mặt ở đây, nếu hắn cũng để mắt tới động phủ, sợ rằng sẽ gây nên ảnh hưởng không tốt đối với chủ nhân, có muốn Thanh Hoa đi...

Lời còn chưa dứt, nàng đã bị Thẩm Nghi trực tiếp thu hồi vào trong bảng giao diện.

Cái này cũng gây ảnh hưởng tới chủ nhân, cái kia cũng đắc tội với chủ nhân, nếu thật sự làm theo phương thức của nàng, chỉ sợ hôm nay ta và những người khác đã được định trước sẽ phải nằm lại chỗ này rồi.

Lại nói, bộ Kim Thân kia chỉ mới cao chừng hai trượng ba, chứ không phải là hai mươi ba trượng, nhiêu nhất cũng chỉ mạnh hơn tu sĩ mới vào Hóa Thần cảnh một chút, còn phải xem đối phương có cất giấu sát chiêu gì hay không, tóm lại là tuyệt đối không đủ để chống đỡ cho Thẩm Nghi hoành hành ngang ngược, làm việc không kiêng nể gì al.

Trong lúc hắn đang trâm tư, đột nhiên một bóng người toàn thân đây mùi rượu, nhưng bước chân vững vàng, bình thản đi từ trên lầu xuống.

Chỉ thấy khuôn mặt đối phương khá là trẻ tuổi, với mái tóc dài lộn xộn, một bộ áo bào màu xanh rộng thùng thình, phanh ngực, có vẻ phóng đãng, không bị trói buộc, cũng không chịu đi vào khuôn phép.

Đôi mắt hẹp dài kia nhìn như bình tĩnh, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm nhận được từng tia hàn khí.

"Tránh ra." Gã đi đến phía sau lão nhân áo xám.

Rõ ràng là lão nhân có chút sững sờ tại chỗ, mãi cho đến khi đối phương lên tiếng nhắc nhở, mới vội vàng lui sang bên cạnh, cung kính nói: "Nhiếp tiên bối."

Nhiếp Quân cất bước đi xuống lầu.

So với sự náo nhiệt lúc Trương chân nhân đến, thì giờ phút này, toàn bộ sảnh đường lập tức chuyển sang trạng thái lặng ngắt như tờ.

Mãi đến khi hắn đi xuống cầu thang, đột nhiên lại quay đầu nhíu mày nói: "Thu hồi thứ bên hông ngươi đi, nhìn thấy mà phiền lòng."

Nghe vậy, lão nhân áo xám lập tức đưa tay chạm vào miếng ngọc phù, tâm niệm chợt do dự trong phút chốc. Nếu không phải đã bị giáo huấn dạy bảo, thì ở thời điểm bản thân mất mặt xấu hổ như vậy, ai lại nguyện ý đeo thứ tượng trưng cho thế lực của mình ở trên người?

Lão không phải là không muốn thu, chỉ là không dám thu mà thôi.

"Ta bảo ngươi thu, có thể nghe hiểu hay không?" Nhiếp Quân lạnh nhạt lên tiếng, gã không cần hỏi nguyên nhân, cũng không cần biết lão nhân này đang kiêng kị ai.

Lão nhân áo xám không dám chần chừ, vội vàng cất miếng ngọc phù ấy đi: "Đa tạ Nhiếp tiền bối."

Mãi cho đến khi Nhiếp Quân cất bước đi tới cửa, một đạo huyền quang mới từ trong tay áo gã bay ra, hóa thành một thanh huyền kiếm rộng lớn. Gã thong thả bước lên thân kiếm, cả người đột ngột biến mất tại chỗ.

Trong phòng lại vang lên tiếng hít thở như bình thường.

Trương chân nhân của Huyền Quang động cũng đi xuống từ trên lầu ba, sau khi xác định đối phương thật sự rời đi rồi, ngay cả gã cũng không nhịn được khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nếu Nhiếp Quân cũng coi trọng tòa động phủ này, thì dù họ Trương gã không nguyện ý, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chắp tay nhường cho người ta mà thôi, nói không chừng đã nhường rồi, còn phải nói một câu "vất vả cho ngươi".

Mai Tịch Dao đi ra khỏi thực lâu tiễn đưa đối phương, cũng cung kính đứng chừng mấy trăm nhịp thở, mới quay người đi vào thính đường, vừa bước vào, đã lập tức bị mấy tên Hỗn Nguyên Tông Sư đi tới vây quanh: "Mai cô nương, đồ ăn Nhiếp tiền bối dùng xong....

Phải biết rằng, vị lâu chủ của Bát Phương Thực Lâu chỉ xuất thủ vì một mình Nhiếp Quân mà thôi. Mà ai cũng biết, lão gia tử kia có bản lĩnh hóa mục nát thành thần kỳ, có thể chế biến ra một món ăn ngon không kém gì bảo đan, dù sao Nhiếp Quân cũng chỉ thưởng thức một phân tinh hoa của món ăn nọ, đây là chuyện mà mọi người đều biết.
Bình Luận (0)
Comment