Chương 445: Yên Tĩnh Chút Là Được, Ta Cám Ơn Ngươi!!!
Chương 445: Yên Tĩnh Chút Là Được, Ta Cám Ơn Ngươi!!!Chương 445: Yên Tĩnh Chút Là Được, Ta Cám Ơn Ngươi!!!
Bởi vì hơn hai - ba trăm cái bàn ở trong này đã gần như có người ngồi cả rồi, nhưng không một bàn nào có bày cơm canh, mà ngược lại, tất cả mọi người đang có mặt bên trong phòng lại mơ hồ được chia thành mấy phe phái, đang lạnh lùng ngồi đối diện với nhau.
Trong đó, những tu sĩ tản ra khí tức Hỗn Nguyên cực nhiều, có dùng một đôi tay cũng đếm không hất.
Thực lâu vốn đang yên đang lành, bây giờ lại tràn ngập mùi thuốc súng. Tình huống này đâu chỉ đơn giản là không ít người biết đến... rõ ràng là người ngồi sắp chật ních đến nơi rồi.
Thẩm Nghi khẽ nhíu mày, sau đó tùy tiện tìm một cái bàn trong góc ngồi xuống.
Những người đang theo dõi hắn, chợt phát hiện hắn chỉ có lẻ loi một mình, lại nhanh chóng rút ánh mắt vê. Mãi cho đến khi lại có một nhóm năm người dạo bước tiến vào. Sắc mặt của tất cả mọi người khẽ biến, cả đám đồng loạt đứng dậy nói: "Chúng ta bái kiến Trương tiền bối."
Chỉ thấy người dẫn đầu kia mặc một bộ trường bào màu đen, dáng vẻ tráng niên, có một bộ râu đen. Phía sau gã còn có ba người khác, cũng khoác áo bào màu đen, chỉ có một lão nhân mặc áo ngắn màu xám, có vẻ không ăn nhập gì đến nhau.
"Huyền Quang động." Thanh Hoa nhẹ giọng nhắc nhở.
Thẩm Nghi đang ngồi trong góc, lại không đứng dậy, nhưng không ai chú ý tới hắn. Hắn bình tĩnh liếc mắt nhìn lão nhân mặc áo xám kia. Bên hông đối phương có treo một tấm Kim Lang ngọc phù.
Đám người kia điều động Hỗn Nguyên Tông Sư của Đại Càn đi chống lại yêu ma, ai ngờ lại đến nơi đây chống lại Bát Phương Thực Lâu?
Trong đám người cao giọng muốn bám víu quan hệ kia, cũng bao gồm mười mấy vị Tông Sư, nhưng Trương chân nhân chỉ nhìn thẳng không hề chớp mắt, dáng vẻ thản nhiên, lạnh nhạt.
Đúng vào lúc này, một bóng người xinh đẹp mặc váy đỏ lại chậm rãi xuất hiện ở trên cầu thang. Nàng nhíu mày liếc nhìn người của Huyền Quang động, sau đó nhẹ giọng nói: "Nhiếp chân nhân đang dùng bữa ở trên đó, xin chư vị hãy yên lặng một chút."
Dường như lời này có mang theo một loại thân thông gì đó, bởi vì chỉ trong chốc lát khi lời nói rơi xuống, đột nhiên cả căn phòng lớn lại trở nên yên tĩnh, dù một cây châm rơi cũng có thể nghe được rõ ràng. Khóe mắt Trương chân nhân thoáng co giật một cái, gã không còn đứng tại chỗ nữa, mà dẫn theo mấy người còn lại, bước nhanh lên cầu thang, nhưng chưa đi được mấy bước lại lập tức quay đầu lạnh lùng nói: "Ngươi thủ ở chỗ này, chớ để người bên ngoài đến quấy rầy đến ta... Dùng bữa với Nhiếp huynh."
Nghe vậy, lão nhân áo xám chỉ yên lặng gật đầu, rồi lập tức đứng ở dưới cầu thang.
"Để cho Hỗn Nguyên Tông Sư canh cổng..."
“Đây là khí phái tới cỡ nào?”
Mặc dù bị ngăn ở phía dưới, nhưng rất nhiều tu sĩ vẫn không cảm thấy bất mãn gì, ngược lại trên mặt còn tràn đầy kính sợ nhìn qua, trong lòng còn rung động đến khó nói lên lời.
Không hổ là Huyền Quang động, bút tích thật lớn.
Cô nương váy đỏ đứng trên câu thang, trâm mặc nhìn lão nhân áo xám nọ, một tia cảm khái chợt xẹt qua trong đôi mắt xinh đẹp.
Mai Tịch Dao đã phụ trách khách khứa qua lại Bát Phương Thực Lâu suốt mấy trăm năm rồi, cũng coi như kiến thức rộng rãi, chỉ cần nàng ngẫm lại một chút, là có thể nhận ra thân phận của vị lão nhân này.
Đối phương đã luyện đến Hỗn Nguyên Tông Sư, lại bị Huyền Quang động sai khiến.
Võ Miếu Đại Càn cũng từng là một trong ba thế lực đứng đầu của Nhân tộc, nhưng hiện nay lại rơi vào hoàn cảnh hổ lạc đồng bằng như vậy, thật có chút thê lương.
Đúng là thanh danh lúc trước quá lớn, ngược lại đã trở thành gánh nặng cho kẻ đời sau. Cuộc sống của bọn họ còn không tiêu sái bằng thế lực nhỏ như Bát Phương Thực Lâu này.
"Ngài có gì cần cứ việc phân phó bọn họ." Mai Tịch Dao khách khí gật đầu với đối phương.
Lão nhân áo xám kia khẽ ngoái đầu lại, vẻ mặt vẫn bình thường không gợn sóng. Mãi cho đến khi vị cô nương váy đỏ kia xoay người lên lầu, lão nhân ấy mới thu hồi ánh mắt, nghe những lời thì thâm khe khẽ của người dưới lầu, dường như lão đã quen, chỉ chậm rãi nhắm mắt lại.
Bên cạnh cái bàn vuông trong góc, Thanh Hoa hững hờ đứng đó, có lẽ do cố ý bắt chước Thẩm Nghị, nên hiện tại nhất cử nhất động của nàng đều giống hệt đối phương.
"Chủ nhân có cần Thanh Hoa đi xử lý đám tu sĩ của Huyền Quang động kia không?” Thẩm Nghi bưng nước trà do một gã sai vặt đưa tới lên, khẽ nhấp một ngụm, sau đó lặng yên liếc mắt nhìn nàng một cái. Hắn cũng dùng tâm niệm đáp lời: "Ngươi có thể đánh thắng được sao?"
Thanh Hoa phu nhân cẩn thận suy nghĩ một hồi, cuối cùng mới nghiêm túc nói: "Đánh không lại, nhưng Thanh Hoa nguyện ý tử chiến vì chủ nhân."
"Yên tĩnh chút là được, ta cám ơn ngươi."
Thẩm Nghi đặt chén trà xuống, tùy ý liếc nhìn lão nhân bên kia.
Nói thật, khi trông thấy tình cảnh này, khẳng định là trong lòng hắn có chút không thoải mái. Bởi nói gì thì nói, Tuần Tra sứ đang phải canh cổng ở nơi đó, thì phó Tuần Tra sứ là hắn đây cũng mất hết cả mặt mũi.
Nhưng hắn mới đến nơi đây, còn chưa thăm dò rõ ràng tình huống, chỉ vì tranh giành một chút mặt mũi mà mạo muội lỗ mãng nhất thời lại không phải tính cách của hắn.
Mục tiêu quan trọng nhất của chuyến đi này vẫn là động phủ của tu sĩ, tốt nhất là có thể thu hoạch được bảo vật cùng loại với linh căn từ trong đó.
Về phần đám người Huyên Quang động kia...
Chờ đến lúc có cơ hội, Thẩm Nghi cũng không ngại thuận tay thu lấy bảo cụ trữ vật của bọn họ, nhìn xem nội tình của tiên môn này như thế nào.
Nghĩ xong, hắn lại đưa ánh mắt nhìn quanh bốn phía.
Dù trước khi rời khỏi Đại Càn, hắn đã lật xem không ít sách vở, nhưng vẫn không thể nhận ra thân phận của người khác. Những người này, tu vi thấp nhất cũng phải là Bão Đan cảnh, thậm chí trong đám đông còn có khí tức chỉ kém Trường Thanh Chân Nhân một chút tràn ra.
"Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, trên thực tế, đám tu sĩ bên ngoài cũng không mạnh hơn Đại Càn là bao, chẳng qua bọn họ có gan tới tham dự chuyện động phủ của tu sĩ như vậy, hẳn là trong tay đều có vài phần thủ đoạn." Thanh Hoa phu nhân cẩn thận giải thích.