Chương 444: Đi Ra Bên Ngoài...
Chương 444: Đi Ra Bên Ngoài...Chương 444: Đi Ra Bên Ngoài...
Mảnh mây đỏ phía chân trời vẫn lững lờ trôi như đang tản bộ, như sợ người khác không theo kịp mình, thậm chí hắn còn thoáng dừng lại ở phía chân trời một cái chớp mắt, để mọi người thấy rõ mình đang đi phương nào.
"Ta còn có việc, cáo từ trước."
Một nam nhân thấp bé tính tình vội vàng xao động, lập tức xoay người rời khỏi đám đông, lại bị đồng bọn bên cạnh kéo về, hạ giọng nói: "Ngươi có chút đầu óc nào không?”
Không nói đến những điều gì khác, chỉ tính vị Tổng binh Ly Châu đang bay trên trời kia còn chưa động đây là đủ hiểu tình huống bất thường rồi, lại thêm kỹ năng diễn xuất vụng về của thanh niên mặc áo đen, thật coi đám người mình là kẻ ngốc chơi. ...
Bên ngoài Đại Càn.
Thẩm Nghi khoanh tay đứng trên đám mây đỏ, bên cạnh là Thanh Hoa phu nhân. Sau khi yên tĩnh chờ đợi một hồi, hắn chợt quay đầu nhìn lại, nhưng phát hiện chân trời vẫn còn trống rỗng, vốn dĩ còn muốn kiếm một khoản thu nhập thêm, nhưng nhìn tình hình này, hẳn là không có cơ hội rồi.
"Có lẽ bọn họ đang hỏi thăm bối cảnh của ngài." Dường như Thanh Hoa phu nhân hiểu rất rõ đám tu sĩ này, nàng nhẹ giọng nói: "Hành tẩu ở bên ngoài ai ai cũng hiểu, loại cơ hội quá mức rõ ràng như vậy ngược lại sẽ khiến rất ít người dám đi thử."
Cũng đúng thôi, tất cả mọi người đều muốn nhặt nhạnh chỗ tốt, nhưng cũng rất tiếc mạng.
Thẩm Nghi thu hồi ánh mắt, nâng song chưởng lên, nhìn như không có vật gì nằm trên mười ngón tay thon dài của hắn, nhưng sau khi cẩn thận quan sát lại có thể phát hiện ra từng tia sáng lạnh đang âm thầm lưu động.
Lãnh Ngọc Huyên Ti Thủ.
Đây là pháp bảo chân chính ư?
Thẩm Nghi nắm chặt bàn tay, gần như không hề cảm nhận được sự tồn tại của nó. Tuy hắn chưa thấy qua thứ gì tốt, nhưng dựa theo phản ứng của những người còn lại, thì thứ này hẳn là một món bảo bối cực kỳ trân quý.
"Được rồi, không đợi nữa." Thẩm Nghi buông hai tay xuống, để Thanh Hoa dẫn đường ở phía trước.
Sau khi hoàn toàn rời khỏi phạm vi của Đại Càn, bên ngoài là khung cảnh hoàn toàn khác nhau. Trong tâm mắt cực kỳ thưa thớt, gân như không có người, cũng không tôn tại bất cứ một con đường nào, nếu chỉ hơi đi nhầm phương hướng, rất có thể sẽ cách xa mục đích cả vạn dặm.
Dựa theo những gì hắn đã đọc được trong mấy cuốn sách du ký từ trước đó, thì Bát Phương Thực Lâu nằm bên trong một tòa sơn cốc không tính là lớn, ở phía Tây của Đại Càn.
Trong sơn cốc có mọc đầy các loại kỳ trân dị bảo, để bọn họ mang về chế thành các loại dược thiện. Nói là thực lâu, thật ra ở trong mắt thế lực khác, nơi này càng giống với Đan Tông hơn.
Một món dược thiện do bọn họ chế tạo ra, hoàn toàn có thể so sánh với bảo đan cực phẩm, vì vậy mới được rất nhiều cường giả yêu thích.
"Nếu động phủ của tu sĩ kia thật sự nằm ở Bát Phương cốc, Thanh Hoa đoán chừng... Người biết cũng không ít."
Thanh Hoa phu nhân đã từng đi qua nơi ấy một lần, đương nhiên tình huống nàng nắm giữ sẽ tỉ mỉ xác thực hơn trong sách rất nhiều: "Tuy bọn họ không cung cấp đồ ăn ngon cho bất cứ người nào, nhưng cũng lại không có thói quen từ chối người khác ở ngoài cửa. Bọn họ luôn tự xưng là thực lâu, không tham dự vào tranh đấu của tu sĩ."
"Cũng chính vì vậy, thực lâu giao hữu rất rộng, trong đó không thiếu những tu sĩ cường hãn như Huyền Kiếm chân nhân Nhiếp Quân, cho nên dưới tình huống bình thường, người khác sẽ không dám gây sự ở nơi này."
Nói đến đây, Thanh Hoa phu nhân lại đưa mắt nhìn về phía Thẩm Nghỉ: "Mặc dù không hiển lộ Kim Thân, nhưng với tu vi của ngài, cũng đủ để ngồi lên ghế khách qúy."
"Ta hiểu."
Thẩm Nghi biết nàng đang nhắc nhở mình, rời khỏi cửa đi ra bên ngoài, cái gì nên giấu thì giấu, nhưng cái gì nên biểu hiện ra cũng phải biểu hiện ra. Chỉ có thực lực đủ cao, mới có thể chân chính tham dự vào một số chuyện nào đó, cũng có thể bớt được rất nhiều phiên toái quấn thân.
Vừa dứt lời, bên trong da thịt của Thẩm Nghi đã xuất hiện một mảnh hồng quang. Đột phá Hỗn Nguyên lâu như vậy nhưng mãi cho tới hiện giờ, khi rời khỏi Đại Càn, hắn mới có thể thoải mái bộc lộ tu vi của mình không cần che giấu nữa.
Bỗng nhiên thân hình của hắn gia tốc, nhanh chóng lướt ngang qua chân trời.
Chỉ thấy một tòa nhà cao chín tâng được xây dựng theo hình bảo tháp màu đỏ tươi, đang đứng lặng trong một khu sơn cốc chói lọi, rực rỡ. Nơi này không được tính là hào hoa xa xỉ, nhưng cũng mang đến bầu không khí tươi vui, sôi nổi.
Phải biết rằng ở bên ngoài không giống Đại Càn, không có triêu đình Võ Miếu chấp chưởng cục diện, đây chính là khu vực không có trật tự, bởi vậy một khu sơn cốc có thể không cần trận pháp ẩn nấp, ngược lại còn có thể phô trương như thế, đã đủ để chứng minh nội tình của Bát Phương Thực Lâu rồi.
Lúc này, ở bên trong Bát Phương Thực Lâu đã đầy rẫy tiếng người huyên náo ồn ào, nhìn qua rất náo nhiệt.
Đột nhiên ở phía chân trời có một vầng mây đỏ xeẹt qua, gần như ngay lập tức, một bóng người mặc áo đen đã hạ xuống ngoài cửa đại lâu, đồng thời Đạo Anh cũng lập tức được thu hồi vào trong cơ thể.
Hai gã sai vặt ngước mắt nhìn lên.
Một vị Hỗn Nguyên Tông giá lâm, dù ở nơi nào cũng không thể bị người lạnh nhạt.
Nhưng giờ phút này, biểu hiện của hai người bọn họ không thể coi là nhiệt tình được, ngược lại bọn họ còn mệt mỏi nói: "Nếu ngài tới dùng bữa thì mời lên lầu ba Mai cô nương, nếu ngài muốn tới vì chuyện khác... mời tiến vào lầu một ngôi."
Thanh Hoa phu nhân đang bay lơ lửng trên không trung, có chút khẩn trương nhìn chằm chằm vào chủ nhân nhà mình. Nàng thực sự không ngờ, hiện tại Bát Phương Thực Lâu còn huênh hoang đến mức ngay cả Tông Sư cũng không để vào trong mắt?
"Ừm." Thẩm Nghi khẽ gật đầu, cũng không lộ ra điểm khác thường gì. Hắn chỉ bình thản cất bước tiến đi vào bên trong.
Đúng là trong này có động thiên khác thật, trong phòng vô cùng rộng rãi, thậm chí còn đủ không gian để đặt chừng hai - ba trăm cái bàn nhỏ bên trong.
Thanh Hoa thoáng ngẩn người, rốt cuộc nàng cũng biết vì sao thái độ của hai gã sai vặt lại như vậy.