Chương 443: Tạo Điêu Kiện Cho Người Ta Đi Cướp?
Chương 443: Tạo Điêu Kiện Cho Người Ta Đi Cướp?Chương 443: Tạo Điêu Kiện Cho Người Ta Đi Cướp?
Lâm Thanh Dương lơ đễnh nói qua loa một câu: "Ngươi nói chuyện này với ta thì có ích lợi gì, Khí Tông muốn thế nào, vẫn là phụ thân ta định đoạt."
Người nọ còn muốn nói thêm gì đó, lại bị Lâm phu nhân khách khí nâng tay lên ngăn cản: "Tiền bối đừng nhắc lại, tông chủ tự có an bài."
"Cũng được, cũng được." Người nọ hậm hực cười một tiếng, lại một lần nữa lui về đám đông phía sau, tiếp tục nhìn chằm chằm vào đỉnh núi.
Vất vả lắm Khí Tông mới có chút danh tiếng, chỉ cân đám thợ rèn này là người thông minh, tất sẽ biết nên mượn cơn gió này thế nào.
Rốt cuộc là trở thành đại tộc một phương, hay là ở bên cạnh một khúc gỗ mục đang từ từ hư thối mà chờ chết? Kỳ thật chuyện này cũng không khó để lựa chọn.
Đột nhiên, ở trước mắt bao người, mảnh sương trắng trên bầu trời kia lại nhanh chóng co rút lại trở về phía dưới, cứ như thế mãi cho đến khi biến mất không còn trông thấy gì nữa.
Dù dị tượng đã biến mất, nhưng tất cả mọi người đều cảm nhận được một tia hàn ý lạnh thấu xương.
Chứng kiến dị biến này, trên mặt mấy vị cao thủ khí chất bất phàm trong đám đông, đều hiện ra một chút vui sướng xen lẫn kinh ngạc, tất cả lập tức liếc mắt nhìn nhau, khẽ hừ lạnh một tiếng, bàn tay đã dứt khoát vỗ xuống bên hông.
Không khí trong sân lập tức phát sinh biến hóa, trở nên khẩn trương vô cùng.
Pháp bảo đã thành! Cũng đến lúc ra giá rồi.
Mọi người đều chăm chú nhìn vào con đường mòn trước mặt. Một lát sau, một lão đầu lôi thôi không chịu nổi ôm hộp ngọc trên tay, hăm hở chạy xuống.
Ngay khi bọn họ chuẩn bị tiến lên nghênh đón, lại thấy Lâm Cảnh Nghĩa cúi thấp đầu, khoát tay nói: "Xin nhường đường một chút."
Sau đó, lão chạy xuống núi nhanh như chớp, chỉ để lại một đám tu sĩ đang kinh ngạc đứng bên đường.
Ngay cả Hầu Vạn Sơn đang lơ lửng trên trời cũng có chút kinh ngạc: "..."
Lão nhân này luôn tâm tâm niệm niệm muốn để Khí tông quật khởi, chẳng biết từ lúc nào đã trở nên ngoan ngoãn thành thật như thế rồi?
"Theo saul" Vị cao thủ trung niên vừa rồi khẽ nhíu mày gắt lên một tiếng, sau đó cất bước đi thẳng xuống núi.
Đám người bọn họ đã đợi ở nơi đây rất nhiều ngày. Nhưng Khí tông kia, ngay cả cơ hội ra giá cũng không cho bọn họ, không cho ra giá thì thôi, lão lại ôm nó chạy đi mất, ngay cả pháp bảo kia hình dạng thế nào, cũng không nỡ lấy ra cho bọn họ xem, thật sự coi bọn họ là một lũ khỉ để đùa giỡn sao?
Tiểu lầu ở sườn núi.
Lâm Cảnh Nghĩa đập đập cửa phòng, sau khi nhận được câu trả lời bên trong mới đẩy cửa tiến vào. Lão đưa mắt nhìn thanh niên áo đen đang tĩnh tọa trên bồ đoàn, cố gắng nặn ra một nụ cười, sau đó đưa hộp ngọc tới: "Thẩm đại nhân, lão đầu không để ngài thất vọng, đã thành công rồi."
"Vất vả cho ngươi rồi." Thẩm Nghi mở mắt ra, thoáng gật đầu một cái.
"Không vất vả, không vất vả, nên là như vậy." Lâm Cảnh Nghĩa vội vàng lắc đầu, ngay sau đó lại nói: "Ngài xem trước, để ra ta đi ra ngoài đuổi bọn họ đi."
Dứt lời, lão đầu nọ đã nhẹ nhàng chậm rãi rời khỏi gian tiểu lâu kia, rồi xoay người đối mặt với một đám tu sĩ từ bên ngoài đi đến.
Sắc mặt những người kia cực kỳ khó coi, ngay cả Lâm Thanh Dương cũng nhìn chằm chằm vào phụ thân mình với ánh mắt cực độ khó hiểu.
Cơ hội tốt như vậy, lão lại chịu lãng phí như thế sao?
Chẳng lẽ rèn sắt đến hỏng cả đầu óc luôn rồi?
"Chư vị, không có gì hay để xem ở đây đâu, ta sẽ phái người đi chuẩn bị yến hội, nhất định sẽ làm chư vị tận hứng." Lâm Cảnh Nghĩa cố nặn ra một nụ cười, ánh mắt nhanh chóng đảo qua mấy vị cao thủ bên kia.
Hỗn Nguyên Tông Sư... thì có tác dụng quái gì?
Chỉ dựa vào hai - ba vị này, nếu dám đi theo Thẩm đại nhân rời khỏi Đại Càn, thì xử lý xong xuôi, chắc chỉ tốn chừng một - hai canh giờ là hết chứ nhiêu?
Lão nhân này thực sự không hy vọng sẽ nghe được Thẩm Nghi nói với mình một câu "Có thể dời bước hay không?" đâu...
“Tận hứng?”
Đại đa số đám tu sĩ đến xem náo nhiệt lại không nói chuyện, chỉ có mấy vị Hỗn Nguyên Tông Sư đang đứng ở phía trước mới lộ ra ánh mắt âm trầm, thậm chí một vị trong đó còn nắm chặt hai quyền rồi.
Dưới cái nhìn chăm chú của nhiêu người như vậy, Lâm Cảnh Nghĩa lại có vẻ vô cùng thoải mái, lão đứng ở cửa tiểu lâu, trên mặt ung dung cực kỳ, ngay cả một tia lo lắng cũng không có.
Vị Hỗn Nguyên Tông Sư kia ngước mắt liếc nhìn bầu trời một cái. Có thể tu đến cảnh giới như vậy, đương nhiên là rất ít người ngu xuẩn. Gã hiểu, một vị Võ Tiên thượng cảnh tuyệt đối không thể mang đến cho Khí tông loại tự tin lớn như vậy.
Rốt cuộc người ở trong tiểu lâu kia là ai?
Chẳng lẽ thật sự có người mang đống thi thể bên trong Võ Miếu đưa đến nơi đây một bộ?
Trong bầu không khí giương cung bạt kiếm này, cánh cửa bên ngoài tòa lâu nhỏ trước mặt lại nhẹ nhàng mở ra.
Tất cả mọi người đều nhìn sang, lập tức trông thấy một vị thanh niên mặc áo đen có thân hình cao lớn đang bình thản dạo bước ra. Hắn tiện tay trả cái hộp ngọc vừa rồi cho Lâm Cảnh Nghĩa, lại bình tĩnh quét mắt nhìn sắc mặt khó coi của cả đám người trước mặt, rôi không nói một lời lập tức tế ra mây đỏ.
Thân hình chậm rãi bay lên không trung, không nhanh không chậm bay ra bên ngoài Đại Càn.
Hầu Vạn Sơn thoáng ngẩn người, lão thực sự không biết Thẩm đại nhân đang nghĩ cái gì. Hắn đã cầm pháp bảo trong tay, vậy mà không nhanh chóng trở về Võ Miếu, hoặc là ở lại Ly Châu thêm một đoạn thời gian, lại nghênh ngang đi ra bên ngoài Đại Càn ngay trong tâm mắt của nhiều người như vậy?
Không phải đây là đang muốn tạo điều kiện cho người ta đi cướp sao?
Không ngoài dự đoán, sau khi mấy vị Hỗn Nguyên Tông Sư Tông kia có chút thất thân, cả đám đều theo bản năng lập tức thu lại cảm xúc trong lòng, giống như dã thú trước khi đi săn, sẽ cố gắng hết sức để che giấu vẻ tham lam trong mắt.
"Ách." Không hiểu vì sao Lâm Cảnh Nghĩa lại có cảm giác cảnh tượng này khá là quen mắt.
Sau đó, lão âm thâm ném ánh mắt đầy đồng tình, nhìn về phía mấy vị Tông Sư bên kia.