Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 442 - Chương 442: Không Kiêu Không Gấp, Có Dũng Có Mưu!

Chương 442: Không Kiêu Không Gấp, Có Dũng Có Mưu! Chương 442: Không Kiêu Không Gấp, Có Dũng Có Mưu!Chương 442: Không Kiêu Không Gấp, Có Dũng Có Mưu!

Mãi cho đến khi bàn tay vươn tới đã chạm phải một mảnh trống không, cái rương vốn đầy ắp cũng bị lật xem hết...

"Sư đệ, đã qua hơn hai mươi ngày rồi." Chúc Giác vẫn luôn ở bên cạnh hắn, trong mắt cũng xuất hiện một tia kính nể nông đậm.

Trước đó, Thẩm Nghi ở trong lòng gã chính là một vị cường giả Hóa Thần có thiên tư kinh khủng. Mà giờ khắc này, hành động nghiêm túc đi sưu tầm, tra xét những tin tức này của thanh niên kia, lại khiến cho hình tượng của hắn ở trong lòng gã có phát sinh một chút thay đổi, nói chính xác hơn là bên ngoài thiên tư và thực lực, lại có thêm rất nhiêu đặc tính thận trọng, vững vàng.

Không kiêu không gấp, có dũng có mưu.

Những gì Tiểu Ngô lo lắng hoàn toàn là dư thừa.

Võ Miếu có thể thu nhận được một người trẻ tuổi như vậy, chỉ sợ ngay cả Ngô Đồng sơn cũng sẽ đỏ mắt không thôi.

"Đi thôi." Thẩm Nghi đứng dậy thư giãn thân thể một chút, hiện giờ hắn đã có chút hiểu biết nhất định đối với bên ngoài rồi, trong đó không thiếu hung hiểm và kích thích, mà bây giờ là lúc hắn cần phải tự mình đi thể nghiệm những chuyện xưa lời đồn này.

Khí Tông, Ly Châu.

Trấn nhỏ dưới chân núi đã kín người hết chỗ, phần lớn đều là những gương mặt xa lạ, tùy tiện chọn ra một người, trên thân thể đối phương cũng sẽ mơ hồ tản ra khí tức khiến người khác sợ hãi.

Sai dịch của Trấn Ma ti đều được xuất động, ai nấy đều nỗ lực đi duy trì trật tự.

Bộ mặc sam trên người bọn họ có thể khiến cho đám yêu ma và võ phu giang hồ kiêng kị vô cùng, nhưng đối diện với nhóm người xa lạ này, lại chẳng được bọn họ để vào trong mắt.

Tồn tại chân chính khiến bọn họ an tĩnh lại là luông Âm Thần vô hình đang treo ở chân trời kia.

Mặc dù dùng mắt thường không thể trông thấy, nhưng uy áp nồng đậm của Võ Tiên thượng cảnh đã bao phủ toàn bộ phạm vi của Khí tông rồi.

"Chúng ta muốn lên núi xem lễ." Nhóm tu sĩ cảnh giới cao thâm đang tụ tập dưới chân núi, đều được đệ tử của Khí tông khách khí đón vào.

Hầu Vạn Sơn trâm mặc chăm chú quan sát nơi đây. Động tĩnh pháp bảo xuất thế lần này quá lớn, khiến cho một truyền mười, mười truyền trăm, cuối cùng vẫn huyên náo đến mức tất cả mọi người đều biết.

Phải biết rằng, ở bên trong Đại Càn cũng không thiếu những tu sĩ ngoại lai đi du lịch đến nơi đây. Vừa nghe được tin tức này, tất cả đều tụ tập tới.

Đổi lại là Võ Miếu trước kia, chỉ cần nói một câu cũng có thể khiến cho đám người này tản đi nơi khác, nhưng bây giờ... Có thể miễn cưỡng chấn nhiếp mọi người, không đến mức gây ra nhiễu loạn gì, đã tính là không tệ rồi.

Thế lực khắp nơi quá mức hỗn tạp, trong khi xu hướng suy tàn của Đại Càn lại dần dần hiển lộ, dù muốn quản, bọn họ cũng không đắc tội nổi với nhiều người như vậy.

"Khí Tông đã chuẩn bị xong chỗ ở cho chư vị rồi, nhưng đỉnh núi chính là cấm địa, mong chư vị chớ có tự tiện xông vào." Phu thê Lâm gia cầm trường kiếm trên tay, dùng thân phận môn sinh của Võ Miếu canh giữ ngay tại con đường mòn đi lên núi.

Đám tu sĩ bên ngoài nhìn lên bầu trời, tuy tâm tư khác nhau nhưng vẫn đồng thời gật đầu nói: "Đa tạ Khí tông đã khoản đãi."

Trên đỉnh núi, mảnh sương trắng nồng đậm đã hội tụ thành mây, khiến cả tòa núi nhỏ này như đặt mình giữa trời đông giá rét. Ngọn cây bị mảnh sương trắng nọ bao trùm, vài cơn gió lạnh lẽo gào thét thổi bay những chiếc lá băng.

"Không ngờ chỉ một địa phương nhỏ trong triều đình Đại Càn lại có thủ đoạn rèn pháp bảo." Có tu sĩ lắc đầu cảm khái.

Lời này giống như nhắc nhở mọi người, và lập tức có tu sĩ khác đi tới, hòa nhã hàn huyền với đệ tử Khí tông bên cạnh.

Trong đám đông này còn có mấy vị cường giả khí chất bất phàm, xuất thân danh môn, chỉ liếc qua một cái đã chuyển tâm mắt lên trên đỉnh núi. Muốn lôi kéo Khí tông, thứ cần dựa vào cũng không phải là khách khí.

Huống chỉ... đám người này có thể chân chính chế tạo ra pháp bảo hay không vẫn còn chưa biết trước được.

Chờ chế tạo ra, cũng phải xác định pháp bảo này thuộc về ai trước, chuyện lôi kéo có thể để sau này bàn lại.

"Nếu không phải do Khí tông, ta còn không biết bên trong Ly Châu lại có sự tồn tại của Hỗn Nguyên Tông Sư." Hầu Vạn Sơn chậm rãi siết chặt nắm tay, trong lòng cảm nhận được một chút áp lực.

Tuy cảnh giới của lão khá cao, nhưng muốn lực áp quần hùng cũng không phải dễ dàng như vậy.

Hơn nữa, đám đông này mới tụ tập đến đây được vài ngày ngắn ngủi, nếu lại kéo dài thêm chừng một - hai tháng, nói không chừng ngay cả cường giả Hóa Thần cảnh cũng sẽ đích thân tới đây một chuyến, nhất là Huyền Quang động...

Ngược lại, Võ Miếu bên kia lại thực sự ngồi yên được?

Dù nói thế nào cũng phải mang theo Kim Thân tới trấn giữ tràng diện này chứ?

Không cho Khí tông một chút áp lực, nói không chừng mấy tên thợ rèn này thật sự mang theo pháp bảo ném cho thế lực khác mất.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Hầu Vạn Sơn, rất nhanh lão đã nghe thấy vài tiếng xì xào bàn tán.

"Thanh Dương huynh, Lâm tông chủ có cân nhắc đến chuyện bố trí cho Khí tông ở một nơi thích hợp hơn hay không?”

"Dựa lưng vào cái cây to Võ Miếu này, tuy trong lòng khá yên tâm, nhưng xét cho cùng, bọn họ cũng là tu sĩ Âm Thần, chưa chắc sẽ coi trọng các ngươi."

"Ta biết ngươi là môn sinh Võ Miếu, nhưng bọn họ có thể cho ngươi cái gì, Kim Thân pháp hả? Cho ngươi cũng không dùng được, chi bằng..."

Lâm Thanh Dương nghe tiếng thì thầm bên tai, lại nhìn vị cường giả có cảnh giới cao hơn mình nhưng cũng muốn xưng huynh đài với mình, mặc dù sắc mặt gã chưa phát sinh thay đổi gì, nhưng trong lòng lại có chút sảng khoái không thể miêu tả cụ thể ra.

Đồng thời cũng âm thầm suy nghĩ một phen.

Nếu Võ Miếu thật sự là cây đại thụ, thì đám người này đâu dám công khai nói chuyện như vậy?

Tất cả mọi người đều biết tình huống hiện giờ của Đại Càn là như thế nào, đối phương nói như thế chỉ đơn giản là một câu khách sáo mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment