Chương 448: “Kẻ Ngốc”
Chương 448: “Kẻ Ngốc”Chương 448: “Kẻ Ngốc”
Có người dẫn đầu, những tu sĩ còn lại cũng nóng lòng muốn thử, dù sao tu vi của bọn họ cũng thấp, nếu còn tiếp tục đứng nơi này để tụt lại phía sau, thì ngay cả khi được tổ tông phù hộ, có thể gặp được thứ tốt gì, cũng tuyệt đối không giữ được.
Chỉ một thoáng sau đó, lại có mấy chục người khác đồng thời lao vào.
Những người còn lại đều lặng lẽ nhìn Trương chân nhân. Bọn họ chỉ đơn thuần là ùa theo số đông mới tìm đến nơi này, nhưng khi chân chính đi đến nơi đây rồi, ngược lại ai nấy đều do do dự dự.
Trương Minh Dương chỉ cười cười, cũng không quá quan tâm đến đám người kia, chỉ bình thản quay về phía sau thì thâm vài câu. Sau đó, ba người dẫn theo lão nhân áo xám ở bên trong, không nhanh không chậm đi vào quầng sáng.
"Chuyện này?" Chúng tu sĩ nhìn người còn lại, đột nhiên lại cảm giác có chút không đúng.
Nếu bọn họ nhớ không lầm thì người nọ cũng là chân nhân tiếng tăm lừng lẫy của Huyền Quang động, tên là Trương Thần Lâm, tu vi đã đạt đến Hỗn Nguyên cực cảnh, đám người kia đi dò xét động phủ sao lại để gã ở bên ngoài?
"A." Trương Thần Lâm đứng tại chỗ, như cười như không nhìn về phía màn sáng.
Thấy vậy, nhóm tu sĩ kia lập tức nghĩ lại mà sợ, thậm chí còn nín thở ngưng thần, âm thâm cảm thấy may mắn vì vừa rồi mình không có xúc động xông vào bên trong. Ai có thể ngờ được, một thế lực như Huyền Quang động lại có thể vì một tòa động phủ mà làm ra loại chuyện "thủ vệ" bẩn thỉu này.
Đúng là không cân mặt mũi mà?
"Đi mau." Mọi người nói nhỏ vài câu, sau đó mới lặng lẽ lui ra bên ngoài. Nhìn tình hình này, dù lấy được đồ cũng không mang đi được, còn mạo hiểm cái rắm, ai đi người đó là kẻ ngốc.
Đúng vào lúc này, rốt cuộc một "kẻ ngốc" cũng tiến lên một bước.
Thẩm Nghi khẽ nhíu mày, hắn vốn cho rằng Huyền Quang động đang chuẩn bị một âm mưu gì ghê gớm lắm, ai ngờ hắn an tĩnh đứng nhìn cả nửa ngày, mới biết hóa ra bọn họ định sử dụng loại thủ đoạn ấu trĩ còn thua cả đám ác bá trong thôn.
Đúng là lãng phí thời gian.
Cứ như vậy, trong ánh mắt ngây dại của mọi người, thanh niên mặc áo đen lập tức bay lên trời cao, trực tiếp vượt qua đỉnh đầu Trương Thần Lâm, tiến vào màn sáng. "Không phải chứ? Đã trông thấy tình huống này rồi, vẫn có thể đi vào sao?”
Bọn họ lặng lẽ nhìn Trương Thần Lâm, mới phát hiện sắc mặt đối phương đã khó coi đến cực điểm.
"Người ta là Hỗn Nguyên Tông Sư, tự nhiên cũng có mấy phần can đảm."
"Trẻ tuổi như vậy, cũng không biết là đệ tử của thế lực lớn phương nào đi ra."
"Nếu thật sự là thế lực lớn... Huyền Quang động còn có thể không biết sao?"
Đám người này vừa lui ra ngoài vừa thấp giọng nói chuyện với nhau.
Chỉ là thảo luận suốt nửa ngày, cũng không ai biết rõ chỉ tiết của thanh niên kia, mọi người đều ôm trong lòng những tâm tư khác nhau, có người tiếc hận, cũng có người đồng cảm, bởi xét cho cùng, chỉ có những đệ tử của thế lực nhỏ như bọn họ mới biết được một con đường có thể tiếp tục đi thông đến cảnh giới tiếp theo là quý giá đến cỡ nào, là đáng giá để liều hết thảy đi tranh thủ đến cỡ nào.
Nhưng đương nhiên, những người có tâm lý vững vàng, luôn cẩn thận trong mọi tình huống, lập tức tỏ thái độ mỉa mai hành động của thanh niên kia vẫn là nhiều nhất.
Bởi cảnh giới có cao đến đâu thì chung quy lại, hắn cũng chỉ là một người trẻ tuổi bốc đồng, còn bọn họ tuy cảnh giới có thấp, nhưng rất có khả năng bọn họ sẽ sống được lâu hơn đối phương.
Ngay tại thời điểm bên này đang nghị luận ầm ï, thì tại một nơi nào đó ở bên ngoài Bát Phương cốc. Có một con bạch hạc dẫn theo vài con yêu ma khác, đang yên tĩnh đứng tại chỗ. Một cái màn sáng chật chội hệt như vết rách trên bộ y phục đang chậm rãi hiện ra trước mặt bọn chúng.
Đúng vậy, dù trận pháp có hoàn mỹ hơn nữa, thì trải qua năm tháng bào mòn cũng phải xuất hiện sơ hở thôi.
Ngay cả tin tức mà tu sĩ Bão Đan Cảnh cũng biết, thì làm sao Thiên Yêu quật lại hoàn toàn không biết? Bọn họ ra vẻ không biết, chỉ đơn giản là muốn cho Huyền Quang động một niềm vui bất ngờ mà thôi.
Cũng không phải Thẩm Nghi chưa từng thể nghiệm qua loại pháp trận ảo giác này, nhưng loại pháp trận ảo giác có thể làm một võ phu cảnh giới như hắn cảm thấy váng đầu hoa mắt, thì vẫn là lân đầu tiên.
Cảm giác buồn nôn mãnh liệt ập tới, khiến hắn vô thức hít sâu mấy hơi.
Chẳng lẽ mỗi lần chủ nhân động phủ trở về đều phải nôn trước một lần?
"Phù." Thẩm Nghi lắc lắc đầu, cố gắng ổn định thân hình, lại có chút kinh ngạc nhìn về phía trước.
Hắn từng cho rằng sau khi mình tiến vào nơi đây, có thể sẽ trông thấy một tòa sơn trang hùng vĩ, hoặc là tiên động thạch phủ lịch sự tao nhã khác thường, nhưng ai mà ngờ được, hắn lại nhìn thấy một ngọn núi lớn cao ngất, cùng với thảm cỏ xanh mướt, gió núi mát mẻ, ngoại trừ không có động tĩnh của vật sống, thì nơi này cũng không khác biệt quá lớn so với vùng rừng núi hoang vắng bên ngoài.
Cái này cũng có thể gọi là động phủ?
"Con bà nó chứ, truyền tống pháp trận có vấn đề!"
Bên cạnh hắn còn có mười mấy người khác, trong nhóm này còn có không ít người đang đưa mắt nhìn ra xung quanh, dáo dác tìm đồng bạn của mình.
"Gấp cái gì, từ đâu vào cũng như nhau thôi." Một tu sĩ để lộ kim quang trên người lạnh lùng liếc qua. Dưới khí tức cường hãn của gã áp bách, mấy người còn lại đều im lặng không nói.
Theo đạo lý, bọn họ đều thông qua pháp trận tiến vào, thì địa phương bị đưa đến cũng nên là chính điện bên trong động phủ. Có lẽ do lâu năm không được tu sửa, trận pháp lại xảy ra trục trặc nên mới dẫn đến tình huống hiện tại.
Nhưng đối với một đám tu sĩ đến đây để tầm bảo như bọn họ, đương nhiên phải dò xét bốn phía, nên bắt đầu từ nơi nào cũng không sao cả, vừa vặn còn có thể tránh được người của Huyên Quang động.
"Hướng tiên bối nói có lý." Có người vội vàng nặn ra một nụ cười phụ họa, nhưng ánh mắt lại không tự chủ được lập tức nhìn vê phía nữ nhân bên cạnh đối phương.
Hướng gia huynh muội cũng được coi là người có uy danh hiển hách, bọn họ đều là cường giả Hỗn Nguyên cảnh, lại được truyên tống đến cùng nhau, đương nhiên là không cần phải gấp gáp, không cần phải nôn nóng sốt ruột giống những người bị lạc mất đồng đội như bọn họ?
Đúng là đứng nói chuyện thì không đau thắt lưng.