Chương 449: Thiên Phú Tâm Bảo!
Chương 449: Thiên Phú Tâm Bảo!Chương 449: Thiên Phú Tâm Bảo!
"Các ngươi theo ta tiến lên" Hướng Thiên Hùng cất giọng nói mang theo vài phần ngạo khí, trực tiếp ra lệnh, không thèm để ý xem người khác nghĩ như thế nào.
Sau đó, gã lại đưa mắt nhìn về phía thanh niên mặc áo đen đang đứng ở phía xa, trâm ngâm một chút mới nói: "Vị tiểu hữu kia, ta nhớ hình như ngươi chỉ đi một mình, huynh muội ta cũng từng xông qua không ít động phủ rồi, xem như có chút kinh nghiệm, ngươi cứ dứt khoát tới đây cùng hành động đi.'
Mặc dù thái độ lân này của gã không đến mức bá đạo như khi đối xử với những người khác, nhưng trong giọng nói cũng không có ý hỏi thăm.
Thẩm Nghi liếc mắt nhìn Thanh Hoa bên cạnh, chợt phát hiện mặc dù gương mặt đối phương vẫn hờ hững như trước, nhưng vẻ ngơ ngác trong đôi mắt lại không thể che giấu được.
Hiển nhiên, nàng cũng chưa từng tiếp xúc với động phủ của tu sĩ.
"Ừm."Thẩm Nghi khẽ gật đầu, hắn lại không từ chối.
Nếu đối phương có chút kinh nghiệm, đương nhiên đi theo đối phương là tốt nhất, còn nếu gã thực sự không có kinh nghiệm, thì lấy ra để dò đường cũng không tệ.
Hướng gia huynh muội thấy thế, lập tức nhìn nhau cười, hóa ra tên tu sĩ trâm mặc ít nói kia lại có tính tình tốt, dễ bắt bí hơn đám người kia một chút.
Những người còn lại cũng lộ vẻ vui mừng. Nếu chỉ có hai vị Hỗn Nguyên Tông Sư của Hướng gia, làm sao bọn họ còn cơ hội kiếm chác gì, nhưng hiện giờ, trong đội ngũ lại có thêm một vị Tông Sư bên ngoài, có thể chống lại bọn họ, hai bên đấu đá kiềm chế lẫn nhau thì nhóm người mình mới có thể nhân cơ hội này để kiếm miếng canh uống.
Đã rơi vào tình huống hiện tại, mọi người cũng không có ý định nói chuyện phiếm với nhau. Cả đám nhanh chóng lên đường đi ra ngoài núi dưới sự dẫn dắt của Thiên Hùng.
Đương nhiên, Hỗn Nguyên Tông Sư có bản lĩnh bay lên không trung, nhưng làm như vậy sẽ phải tiêu hao khí tức, mà ở loại địa phương này, chỉ một chút chênh lệch như vậy, cũng rất có thể đại diện cho sống và chất.
Huống chi mục tiêu bay trên trời quá mức rõ ràng, cũng cực kỳ dễ trêu chọc phải những phiền toái không cân thiết.
Thẩm Nghi không nhanh không chậm đi theo phía sau đoàn người, đột nhiên trong lòng hắn lại phát sinh một loại cảm giác rất lạ, hệt như bên ngoài vừa xuất hiện rất nhiều loại khí tức liên hệ với mình mà chính bản thân hắn cũng không thể nói rõ ràng ra. Những loại khí tức này lại không đồng đều, có mỏng manh, có nồng đậm.
Hắn vừa phát hiện được một đầu mối liên hệ ở gần đây, vì vậy mới dứt khoát ngừng bước, rời khỏi đám người một chút. Lát sau, một đóa hoa rất lớn màu đỏ tươi đã đập vào mi mắt, cánh hoa dày đặc giống như thịt, hơi khép kín.
"Đây là Huyết Trấp Linh Thảo, mang ra bên ngoài cũng được coi là bảo dược không tệ, nhưng ở trong động phủ của tu sĩ, nó chỉ tương đương với cỏ dại, bị người ta tùy ý bỏ lại trên núi... Có điều những món đồ tốt chân chính thường được bảo vệ, rất khó trực tiếp lấy được như nó."
Một thư sinh với khuôn mặt thanh tú trắng nõn lập tức nhích lại gần, trên tay gã đang cầm một quyển sổ và cái bút, nhẹ nhàng cười nói: "Tông Sư xin đừng chê trách, ta chỉ tiến vào nơi này để mở mang kiến thức một chút thôi."
"Đa tạ." Thẩm Nghi tiện tay kéo đóa hoa thịt kia xuống, lập tức ném vào trữ vật bảo cụ.
Thật ra hắn muốn thử đi tìm những đầu mối liên hệ kia, để xem chúng có phải là hiệu quả xuất phát từ thiên phú tâm bảo - thứ mà hắn ngẫu nhiên đạt được sau khi nuốt yêu đan vào trong bụng hay không.
Không ngờ lại đúng là thật. Chỉ có điều, thoạt nghe những thứ này không quá đáng tiền.
Thẩm Nghi lập tức nhắm mắt lại, cảm nhận luồng khí tức nông đậm nhất kia, lại phát hiện phương hướng của nó lại trùng hợp là phương hướng mà đám người mình đang đi tới.
"Bảo vệ? Bình thường đều là những cái gì?"
Thư sinh trắng trẻo kia nhìn hắn dùng bạo lực hái đóa hoa kia, bỗng nhiên lại có chút buồn cười nói: "Đại khái là để ngăn cản những nhân vật như Tông Sư xông vào, nên mới thiết lập một ít trận pháp hoặc là con rối, không đến mức để ngài tiện tay hái đi như vậy.'
Thẩm Nghi mở mắt ra, nhưng không đáp lời.
Vốn dĩ hắn cho rằng bản thân có thiên phú tâm bảo, là đủ khả năng tách ra hành động một mình rồi, nhưng nếu gặp phải mấy thứ hoa hòe hoa sói kia, lại chưa chắc có thể dựa vào nắm đấm để cứng rắn phá hủy chúng.
Nghĩ đến đây, hắn lại nhìn sang bên cạnh, mở miệng hỏi: "Ngươi rất am hiểu những thứ này?”
Thư sinh kia có chút ngại ngùng nói: "Hiểu sơ sơ, hiểu sơ sơ thôi."
Thẩm Nghi thu hồi ánh mắt, trong lòng đã có dự định.
Đúng vào lúc này, đột nhiên từ xa lại truyên đến một giọng nói lạnh lùng: "Ai cho ngươi đi loạn?”
Hướng Thiên Hùng đang dẫn theo mọi người đi tới, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thư sinh kia, bất mãn nói: "Vội vàng hấp tấp, không hiểu quy củ."
"Xin lỗi! Lần sau ta sẽ không làm vậy nữa."
Thư sinh vội vàng gật đầu nhận lỗi, sắc mặt những người còn lại có chút quái dị, lời này rõ ràng là nói cho người khác nghe mà?
Quả nhiên, Hướng Thiên Hùng nói xong, lại lơ đãng liếc nhìn Thẩm Nghi một cái, sau đó cất bước đi xuống núi.
"Ách." Đợi cho đến khi mọi người đều đi xa hết, thư sinh nọ mới có chút luống cuống nắm chặt cây bút trên tay, miễn cưỡng cười nói: "Tông Sư bên ngoài đều rất hung dữ..."
Bên ngoài?
Vẻ mặt Thẩm Nghi vẫn không gợn sóng, hắn cũng cất bước tiến lên, dẫn theo tiểu thư sinh nọ tiếp tục lắc lư đi dạo trong rừng, phàm là khí tức không xa lắm, đều phải đi qua nhìn một cái.
Tiểu thư sinh lo lắng sẽ bị mắng, nhưng vị Tông Sư nhìn như trầm mặc ít nói trước mặt kia lại mang đến cho gã cảm giác nguy hiểm hơn vị lúc trước. Gã chỉ đành ngoan ngoãn đi theo, giải thích tác dụng của các loại bảo dược thay đối phương.
Trong lòng nghi hoặc vô cùng, chẳng lẽ vị Tông Sư trẻ tuổi này không lo lắng nếu có đồ xuất hiện, chúng sẽ bị những người khác giành trước?...
Mặc dù không cưỡi mây, nhưng đám người này đều có tu vi trong người, chỉ vẻn vẹn nửa canh giờ sau, bọn họ đã rời khỏi dãy núi liên miên kia rồi.
Không biết có phải trùng hợp hay không, nhưng lộ tuyến huynh muội Hướng gia đang dẫn đường đi về phía trước, lại chính là phương hướng có luồng khí tức nồng đậm nhất từng xuất hiện trong cảm nhận của Thẩm Nghi, còn tuyệt đối không có một chút sai lệch nào.