Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 450 - Chương 450: Dược Lư Thân Bí Và Con Sông Hộ Thành!

Chương 450: Dược Lư Thân Bí Và Con Sông Hộ Thành! Chương 450: Dược Lư Thân Bí Và Con Sông Hộ Thành!Chương 450: Dược Lư Thân Bí Và Con Sông Hộ Thành!

Rất nhanh, trước mắt đã xuất hiện một đoạn sườn núi, nhưng cảnh tượng dưới sườn dốc lại khiến mọi người đều kinh ngạc đến ngây ra trong chớp mắt.

Chỉ thấy trên mặt đất bằng phẳng bình thường dưới kia, lại có thêm một con sông hộ thành rộng chừng mười trượng, chỉ có điều thứ nó đang bảo vệ vốn không phải là thành, mà là một cái dược lư nho nhỏ.

Hơn nữa, thứ đang chảy xuôi dưới dòng sông kia cũng không phải là nước, mà là một loại sóng nhiệt quỷ dị, rõ ràng là lửa cháy hừng hực, nhưng lại chảy xuôi giống như huyết thanh hoặc dịch sữa đặc sệt, và hoàn toàn khác biệt với dung nham, nhìn nó càng giống một con Hỏa Long đang nằm sấp ở trong đó hơn.

Đúng là khoảng cách mười trượng quá ngắn, đừng nói là Hỗn Nguyên Tông Sư, ngay cả võ phu sơ cảnh cũng có thể nhảy qua, nhưng ở thời điểm luồng khí nóng bức kia vọt tới, Hướng Thiên Hùng lại không chút do dự, vội vàng dừng bước, sau đó quay đầu, tùy ý chọn một người đằng sau, thản nhiên nói: "Ngươi đi qua thử xem."

"Thử... Cái gì?" Nam nhân râu đen kia khẽ ngẩn người, chờ đến khi gã hoàn toàn hiểu được ý tứ của đối phương, cả khuôn mặt lập tức cúi xuống như quả mướp đắng.

Nói đùa gì vậy? Ai biết được bên kia có thứ cổ quái gì?

Huống chi... cứ cho là gã đi qua được con sông quái dị đó, câm được thứ đang được nó bảo vệ kia, chẳng lẽ còn có thể nhét vào trong túi của mình ư?

Hướng Thiên Hùng không nhiều lời, nhưng mảnh kim quang trên người lại nông đậm thêm vài phần. Tư thế như vậy lập tức khiến sắc mặt mọi người phía sau đại biến.

"Để ta thử xem." Nam tử râu đen vội vàng nhận thua, trong lòng thâm mắng không ngừng, nhưng vẫn đi từng bước một về phía luồng sóng nhiệt kia. Thân hình căng cứng, tinh thần căng thẳng, tưởng như có cái gì không đúng là gã sẽ lập tức quay trở vê.

Gã đã chuẩn bị sẵn sàng, lập tức toàn lực thi triển na di chi pháp, cả người hóa thành một cơn gió nhẹ biến mất tại chỗ.

Khoảng cách mười trượng chỉ tương đương với một bước xa, nhưng ở thời điểm gã một lần nữa hiện thân, trên mặt lại lộ vẻ kinh ngạc và mờ mịịt, bởi vì rõ ràng đã ngắm chuẩn nhưng không hiểu tại sao, cả người gã lại trực tiếp xuất hiện ngay phía trên luồng sóng nhiệt kia.

Tứ chi liều mạng giãy giụa, nhưng giờ phút này, phương pháp na di vô cùng quen thuộc lúc trước lại trực tiếp mất đi tác dụng. Khí tức toàn thân gã đều bị phong tỏa, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể mình rơi xuống. Chỉ trong nháy mắt tiếp theo, thân hình gã đã bị hỏa diễm nuốt hết, ngay cả tiếng hò hét cũng không kịp phát ra, hết thảy đều quay về với yên tĩnh.

Lạch cạch.

Tiểu thư sinh lúc trước và Thẩm Nghi mỗi người cầm một quả màu trắng như tuyết trên tay, trùng hợp đi từ đăng xa lên sườn dốc, trực tiếp nhìn thấy cảnh này.

Trái cây trong tay thư sinh kia rơi xuống, gã vội vàng bước nhanh xuống: "Đừng xông vào như vậy chứ!”

Thẩm Nghi cắn một miếng trái cây, chậm rãi nhai nuốt, lại lạnh nhạt quét mắt nhìn huynh muội Hướng gia.

Cảnh tượng hán tử râu đen bị sóng lửa nuốt chứng, khiến đáy lòng tất cả mọi người không khỏi run lên cầm cập.

Nhìn thấy thư sinh chạy tới, bọn họ lại đồng loạt đưa mắt nhìn về phía thanh niên mặc áo đen phía sau đối phương, nhưng thanh niên kia vẫn đang nhai nuốt linh quả như thường, dáng vẻ bình tĩnh không chút lay động.

Mọi người âm thầm kêu khổ, xem ra vị Hỗn Nguyên Tông Sư này đã sớm quen với cảnh tượng này rồi, có vẻ như trông cậy vào hắn ra mặt là chuyện không có khả năng...

"Trân bảo đều có thủ hộ, sao có thể xông qua như vậy được?" Tiểu thư sinh kia đã đến phía trước đám người, gã nhìn kỹ sóng lửa đậm đặc dưới kia, rồi mới quay người nói với huynh muội Hướng gia: "Đừng để bọn họ đi uổng mạng nữa, để ta nghĩ biện pháp, nhưng cần một chút thời gian."

Nghe vậy, tâm trạng vừa mới chìm xuống của đám người xung quanh, rốt cục cũng buông lỏng một chút, trong mắt cũng nhiêu thêm mấy phần kỳ vọng.

Tất cả mọi người đều chuyển ánh mắt, nhiệt tình nói: "Tiểu huynh đệ mau mời vào."

Không cần biết lời đối phương nói là thật hay giả, ít nhất là mạng nhỏ của đám người mình cũng được bảo vệ thêm một đoạn thời gian rồi.

Quả nhiên, Hướng Thiên Hùng cẩn thận quan sát thư sinh kia một phen, sau khi âm thâm suy tư, rốt cục cũng gật gật đầu nói: "Cũng được, ta tin ngươi một lần."

Lời này vừa nói ra, thư sinh nọ lập tức đưa tay lên lau mồ hôi trên trán, rất nhiều tu sĩ xung quanh cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng không đợi bọn họ trút xong hơi thở này, Hướng Thiên Hùng đã hờ hững nhìn sang: "Hắn nghĩ biện pháp là chuyện của hắn, các ngươi cứ tiếp tục làm chuyện của các ngươi đi.' "Hướng tiên bối?"

Mấy tu sĩ có tính tình vội vàng xao động lập tức kinh hãi nhìn lại, rồi tức giận nói: "Ngươi đang cố ý muốn để chúng ta đi chịu chết sao?”

Người ta đã nói mình có biện pháp, vậy thì cứ an tâm chờ là được, nếu đến lúc đó không được, vẫn có thể tìm con đường khác.

Huống chỉ vừa rồi, tất cả đều đã nhìn thấy nam tử râu đen kia đã chết như thế nào, hiện giờ, ai còn dám tiến lên?

"Ta dù chưa vào Hỗn Nguyên, nhưng trưởng bối trong tộc ta lại chưa chắc đã không bằng huynh muội Hướng gia ngươi." Nam nhân cao gây bước ra, lạnh lùng nói: "Tốt nhất là ngươi nên suy nghĩ kỹ càng!"

Hướng Thiên Hùng không chút cảm xúc, khẽ nhìn lại nói: "Chuyện này không cần ngươi phải đi nhắc nhở bản tọa... bắt đầu từ ngươi đi."

Trong động phủ, thứ quý trọng nhất chính là thời gian, nếu cứ đợi ở nơi này, chờ đến khi nhóm Hỗn Nguyên Tông Sư khác đi đến, vậy thì thứ đang đựng bên trong dược lư kia sẽ là của ai, lại chưa biết chắc được.

Có lẽ thư sinh kia có thể nghĩ ra phương pháp phá giải, nhưng chuyện gã nghĩ biện pháp lại không ảnh hưởng đến hành động của những người khác bên ngoài. Hai bên không hề xung đột.

Huống chỉ... mọi chuyện cũng đúng như người kia vừa nói, sau lưng bất cứ người nào ở nơi này cũng có chút bối cảnh. Nếu đã làm đương nhiên phải làm cho đến cùng, không quả quyết chỉ hại bản thân mình thôi.
Bình Luận (0)
Comment