Chương 451: Ngươi Cảm Thấy Lời Ta Nói Có Lý Hay Không?
Chương 451: Ngươi Cảm Thấy Lời Ta Nói Có Lý Hay Không?Chương 451: Ngươi Cảm Thấy Lời Ta Nói Có Lý Hay Không?
"Không cần như vậy, ta sẽ cố hết sức...' Trên khuôn mặt trắng nõn của thư sinh cũng lóe lên mấy phần tức giận, nhưng gã vẫn hạ giọng giải thích.
Đáng tiếc không đợi gã nói xong, Hướng Thiên Hùng đã chậm rãi nói: "Ta tin ngươi một lần, cho nên mới xếp ngươi ở vị trí cuối cùng, nhưng điều ấy lại không có nghĩa là ngươi sẽ bình an vô sự, đương nhiên ngươi cần phải dốc hết sức mà suy nghĩ đi."
"Được được được!" Nam nhân cao gầy kia lập tức cười to hai tiếng, khuôn mặt đỏ bừng, gã dứt khoát vung tay lên, trên tay lại có thêm hai thanh đoản kiếm: "Các vị, đã nhìn rõ bộ mặt thật của hai huynh muội này rồi, các ngươi còn dám ôm tâm lý may mắn nữa không?"
Kengl
Tiếng binh khí rút ra khỏi vỏ liên tiếp vang lên, mười mấy người lập tức tựa lưng vào nhau, ai nấy đều hung ác nhìn về phía hai huynh muội Hướng gia kia.
Hướng Thiên Hùng thấy thế, nhưng còn chưa có hành động, đột nhiên nữ nhân trung niên nhìn như bình thường không có gì kỳ lạ đang ở bên cạnh gã, lại nhẹ nhàng tiến lên một bước, trên người tản ra một mảnh hồng quang mãnh liệt, khí tức khủng bố vượt xa Hướng Thiên Hùng.
Dưới cảm giác áp bách nồng đậm kia, mười mấy người vốn đang cầm binh khí trong tay, đột ngột thoát lực, dù đang cầm trên tay bảo nhận hàn quang bức người, nhưng một chút lực uy hiếp cũng không có.
Hỗn Nguyên trung cảnh.
Hướng Thiên Yến lạnh nhạt đảo mắt qua mọi người: "Lấy bản lĩnh giữ nhà ra, chỉ cần có thể đặt chân đến bờ bên kia, ta sẽ tha cho ngươi một mạng."
Dứt lời, nàng khẽ gật đầu nói: "Mời."
Nam nhân cao gầy nọ hít sâu một hơi, trong lòng đã phẫn nộ đến mức mười ngón tay đều run rẩy, nhưng chẳng còn cách nào khác, gã chỉ có thể thu hồi song kiếm vào người, lại lấy ra một món bảo cụ nhìn giống như một chiếc thuyên nhỏ hoa lệ, sau đó chậm rãi đi đến bên bờ sông.
Đến đây, gã lại không nhịn được, thoáng quay đầu nhìn chằm chằm vào thanh niên mặc áo đen kia: "Tông Sư, hai huynh muội này bá đạo như thế, đợi đến khi ta chết, chỉ sợ ngài cũng không chiếm được chỗ tốt gì." Hành động chia rẽ công khai như vậy, nhưng đây đúng là lời nói thật.
Hai người kia lấy mạnh hiếp yếu, thì chờ đến khi yếu không còn, đương nhiên cũng chỉ có thể kiếm một người yếu nhất trong đám người mạnh bên cạnh mình để xuống tay thôi.
"Ồn ào!"Hướng Thiên Yến lạnh lùng mắng một tiếng, sau đó nhíu mày nhìn về phía Thẩm Nghị, khách khí gật đầu nói: "Tiểu hữu không cần phải lo lắng, ngươi và bọn ta đều là Hỗn Nguyên, sẽ không thiếu chỗ tốt của ngươi."
Hướng Thiên Hùng cũng chậm rãi đi tới, cười nói: "Con đường này luôn cần người đi dò xét, chẳng lẽ lại để người co tu vi cao thâm đi dò đường thay kẻ yếu? Nói như vậy, chẳng phải chúng ta tích góp một thân tu vi này là uổng phí rồi? Huống chỉ thời gian gấp gáp, nếu bị người khác nhanh chân đến trước, chẳng phải sẽ rất đáng tiếc hay sao? Tiểu hữu ngươi cảm thấy lời ta nói có lý hay không?”
Nghe vậy, tất cả mọi người đều nhìn về phía thanh niên mặc áo đen kia.
Thư sinh cũng gấp đến độ nắm chặt hai tay, nhưng cũng chỉ có thể lo lắng suông mà chẳng làm gì được.
Thẩm Nghi khẽ nuốt xuống một miếng thịt quả cuối cùng, lập tức xòe hai tay ra, bình tính nói: “Có lý."
Hắn vừa từ Đại Càn đi ra đến nơi đây, vốn dĩ trong lòng còn có chút câu nệ, chưa thể hoàn toàn buông lỏng được, không ngờ hai huynh muội này lại rất hiểu chuyện.
Nghe xong lời này, thư sinh cũng bất đắc dĩ cụp mắt xuống, nam nhân cao gầy kia khẽ bật cười tự giễu. Đạo lý này ai cũng hiểu, nhưng không đến lượt mình, ai có thể nghe lọt tai đây?
"Tiểu hữu hiểu được là tốt rồi... Hướng Thiên Hùng càng cười lớn, sau đó một lần nữa đưa mắt nhìn về phía bờ, đang lúc gã muốn mở miệng nói chuyện, lại bị lời nói hờ hững bên cạnh cắt ngang.
"Vậy ngươi còn chờ cái gì?"
Thẩm Nghi xoa xoa nước quả còn dính trên tay, khẽ gật đầu nói: "Thời gian của ta rất gấp, ngươi mau đi đi."
Dù sao cũng là dò đường, cần gì phải lãng phí thời gian nhìn một đám Bão Đan cảnh mò mẫm tiến lên chịu chết? Cứ trực tiếp bắt đầu từ Hỗn Nguyên Tông Sư, chẳng phải hiệu suất càng cao hơn ư?
Trong mắt Hướng Thiên Hùng lóe lên một tia kinh ngạc, mãi một lúc sau, gã mới kịp hiểu được ý tứ của đối phương, trên mặt lập tức có thêm một chút âm hàn: "Chẳng lẽ tiểu hữu đang nói đùa với ta?"
Trong lúc nói chuyện, trên người gã đã xuất hiện kim quang, trực tiếp tiến vào tư thế chuẩn bị xuất thủ. Trên thực tế, gã muốn để thanh niên này ở bên cạnh là tính toán nhìn xem có cơ hội dùng được đối phương hay không, nhưng điều ấy lại không có nghĩa là đối phương có thể được đà lấn tới.
"Chậc." Thẩm Nghi cau mày, hắn cũng lười nói nhiều hơn nữa, chỉ tiện tay đánh một chưởng vào sau đầu Hướng Thiên Hùng. Với thân thể được lực lượng của năm con Yêu Vương gia trì, hắn muốn đánh bại đối phương, vốn không cần phải hiển lộ bất cứ khí tức nào cả.
Âm|
Đối mặt với một chưởng nhìn như đơn giản của Thẩm Nghi, đừng nói là phản kháng, thậm chí một chút biểu cảm trên mặt, Hướng Thiên Hùng cũng không kịp bày ra, cả người đã chật vật bị hắn đè xuống đất.
Thẩm Nghi ngồi xổm bên cạnh gã, thuận tay kéo túi trữ vật của gã đi, sau đó nắm lấy cổ áo, tùy ý ném gã về phía sóng lửa mãnh liệt kial
Bóng người lóe lên kim quang kia lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Toàn bộ quá trình này nhanh đến mức ngay cả Hướng Thiên Yến cũng không kịp phản ứng, chỉ nhoáng lên một cái, nàng ta đã trông thấy huynh trưởng nhà mình bay tới giữa không trung rồi.
Ngay trong nháy mắt khi gã tiếp cận bờ bên kia, khí tức trên người cũng bị phong bế... Số phận của gã chẳng khá hơn nam tử râu đen lúc trước là bao, đã nhanh chóng bị sóng lửa mãnh liệt nọ nuốt hết rồi.
"A all" Tiếng rú thảm thiết vang lên.
Đạo Anh màu vàng lập tức chui ra từ trong biển lửa, vẻ mặt vô cùng dữ tợn muốn đánh thẳng lên bờ, nhưng ngọn lửa kia lại biến thành một chuỗi xiềng xích, nhanh chóng cuốn lấy tứ chi và phần cổ của gã.
Trong tiếng vang rầm rầm, chúng nó từ từ, từng chút một kéo gã trở về.
"Yến muội, cứu ta!" Tiếng la đầy tuyệt vọng vang khắp chân trời, nhưng không gì có thể ngăn cản thân thể của Đạo Anh bị từ từ kéo vào trong biển lửa.
Mãi cho đến khi tất cả mọi thứ đều trở lại bình tĩnh.