Chương 452: Hình Thức Đảo Ngược, Quả Đắng Tự Nuốt!
Chương 452: Hình Thức Đảo Ngược, Quả Đắng Tự Nuốt!Chương 452: Hình Thức Đảo Ngược, Quả Đắng Tự Nuốt!
"Có chút thú vị nha." Thẩm Nghi yên tĩnh quan sát tình huống trước mặt, một chút kinh ngạc chợt xẹt qua trong mắt.
Ở trước mặt loại biện pháp bảo hộ này, ngay cả Hỗn Nguyên Tông Sư cũng trở nên yếu đuối như thế, một chút lực lượng để phản kháng cũng không có đã tiêu tan rồi?
Nếu hắn có thể sở hữu một nơi tương tự như vậy, thì lúc gặp phải nguy cơ, cũng có được một chốn ẩn thân rồi?
Không biết có thể mang dòng sông lửa này đi cùng hay không?
Đang lúc hắn miên man suy nghĩ, đột nhiên một tiếng phượng hót lại nổ vang bên tai, chân hỏa hừng hực hội tụ thành ác điểu với sải cánh xa hơn mười trượng, lập tức từ chỗ cao lao thẳng xuống, hung hăng đánh tới!
"Chết cho ta!" Hướng Thiên Yến cầm trên tay một thanh trường kiếm với hào quang tản ra bốn phía, điên cuồng bật ra giọng nói sắc bén.
Sóng khí nóng bỏng quét tới, khiến đám đông tu sĩ Bão Đan cảnh phải vội vàng tránh né, mặc dù bọn họ đã vận khí tức lên chống cự, nhưng phía trên làn da cũng khó tránh khỏi mà xuất hiện vài vết cháy sém màu đen nhánh.
Thẩm Nghi tùy ý liếc nhìn mắt nàng ta một cái, đối mặt với con chim lửa hung ác, cùng với đạo kiếm quang chói mắt đang ẩn chứa bên trong kia, hắn chỉ tùy ý giơ tay lên. Ống tay áo bay phần phật, bàn tay nắm chặt thành quyền, sau đó thô bạo đánh ra ngoài.
Chịu ảnh hưởng bởi quyên chưởng kinh người kia, thanh trường kiếm trong tay Hướng Thiên Yến lập tức vỡ vụn từng tấc từng tấc một. Ngay cả đôi cánh chim lửa hoa lệ vốn đang bao quanh người nàng, cũng lập tức hóa thành ánh lửa đầy trời như bị một cơn cuồng phong quét sạch, rồi nhanh chóng bị dập tắt đi.
Hướng Thiên Yến nắm lấy chuôi kiếm, đờ đẫn nhìn người trẻ tuổi ở gần mình trong gang tấc kia. Bỗng nhiên một nỗi sợ hãi sâu sắc trực tiếp trào dâng trong đáy lòng. Ngay sau đó, nàng ta nhìn thấy bàn tay kia nhẹ nhàng vươn tới, nắm lấy mái tóc của mình, rồi lạnh lùng kéo mạnh xuống.
Oanhl
Thẩm Nghi giãẫm một cước lên vai Hướng Thiên Yến, gắt gao trấn áp nàng ta xuống đất, lại thuận thế lấy đi túi trữ vật của nàng.
"Đừng lãng phí thời gian, ta ném ngươi qua, hay là tự ngươi đi qua, chọn một cái đi. Giọng nói lạnh nhạt vang lên sau lưng.
Không để lại một chút khoảng trống nào để thương lượng.
Hướng Thiên Yến nằm rạp dưới đất ra sức giãy giụa, nhưng dưới đôi giày tùy ý đạp xuống kia, bờ vai của nàng ta đã sớm vỡ nát, để lộ ra Đạo Anh nóng rực bên trong rồi. Nhưng mãi đến tận giờ khắc này, nàng ta vẫn không nhìn ra được, rốt cuộc là thanh niên này tu luyện loại pháp môn gì.
"Tiểu hữu... Tiền bối... Hãy thả ta ra trước đi...
Nghe được lời nói gần như là cầu xin tha thứ này, những người còn lại đều bất chấp tổn thương trên người, vội vàng đưa ánh mắt tràn đầy sợ hãi nhìn qua.
Xem thủ pháp thuần thục của vị Tông Sư trẻ tuổi này, đúng là phong cách hành sự bá đạo của huynh muội Hướng gia cũng chỉ có thể coi là tiểu vu gặp đại vu mà thôi.
Người nọ đâu phải là thiên kiêu mới ra đời gì, rố ràng là một lão già tâm ngoan thủ lạtI
Thư sinh run sợ nhìn qua, vừa rồi gã còn dám khuyên nhủ Hướng Thiên Hùng, nhưng bây giờ nhìn khuôn mặt tuấn tú không chút biểu cảm của Thẩm Nghi, đừng nói là mở miệng, ngay cả nhịp hô hấp, gã cũng phải cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ sẽ quấy nhiễu đến đối phương
Phụ thân nói không sai, tu sĩ ở bên ngoài đúng là không có ai dễ chọc.
"Tiên bối" Cảm nhận được gót giày trên người vừa được dời đi, Hướng Thiên Yến vẫn còn sợ hãi, vội vàng bò dậy từ dưới đất.
Dưới cái nhìn chăm chú của đối phương, toàn thân nàng ta lập tức rét run, nhưng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể trầm mặc nhìn về phía bên bờ.
Phải biết rằng, Hướng gia bọn họ đã tốn rất nhiều tiền mới mua được tin tức từ nơi khác nói rằng, có khả năng ở bên trong động phủ này đang cất giấu một loại linh căn phù hợp với mình.
Bọn họ vốn cho rằng có thể mượn nhờ cơ hội này, để cảnh giới của nàng tiến thêm một bước, không ngờ đây lại thành nơi táng thân của huynh trưởng.
Hiện giờ, cơ hội duy nhất dành cho nàng ta chính là vượt qua sóng lửa, hái được linh căn, lại nắm chặt thời gian đột phá, mới có một tia may mắn sống sót... Vấn đề là áp lực mà người trẻ tuổi kia mang đến cho nàng quá lớn, kể cả đã đột phá rồi, nàng ta cũng không có nắm chắc có thể chiến thắng được đối phương, trong lòng chỉ có duy nhất một suy nghĩ, đó là nhanh chóng vượt qua sóng lửa này rồi chạy trối chất...
"Tiền bối, có thể cho ta... Hướng Thiên Yến chỉ vào túi trữ vật trong tay đối phương.
"Hả?" Thẩm Nghi liếc mắt nhìn nàng ta một cái.
"Không phải! Ta chỉ muốn hỏi, tiền bối có thể cho ta mượn bảo cụ của ngài để dùng một chút hay không...' Trong lòng Hướng Thiên Yến vô cùng phẫn nộ, chỉ hận không thể ăn sống nuốt tươi hắn, nhưng ngoài mặt vẫn phải mềm mỏng, khịt mũi chịu thua.
Sau đó, nàng thành thành thật thật nói rõ tác dụng của mỗi món đồ trong túi trữ vật kia.
Đương nhiên, hai huynh muội bọn họ không thể ký thác toàn bộ hy vọng lên người kẻ khác được, vì vậy, chính bọn họ cũng chuẩn bị một vài món đồ vật để qua sông.
Thẩm Nghi ném ánh mắt về phía thư sinh kia.
"Ách, không có vấn đề gì." Toàn thân tiểu thư sinh run lên, gã vội vàng gật đầu như gà mổ thóc.
Nếu đây đã là chuyện có liên quan đến trân bảo bên trong động phủ, Thẩm Nghi sẽ không hẹp hòi, hắn lân lượt lấy những thứ kia ra, cho Hướng Thiên Yến mượn.
"Vậy ta đi đây." Hướng Thiên Yến cầm lấy một đống bảo bối, lại cẩn thận đi đến gần bờ.
Nam nhân cao gầy yên lặng liếc nhìn nàng ta một cái, sau đó dứt khoát lui vê phía sau mấy bước.
Hai huynh muội này định ra quy củ, nắm tay lớn chính là đạo lý, thì giờ phút này, khi nắm tay của bọn họ không lớn bằng người khác... hình thức đảo ngược, quả đắng tự nuốt.
"Phù." Chỉ thấy Hướng Thiên Yến phủ lên người mình một tâng sa mỏng màu lam nhạt, lại đeo hai viên ngọc hoàn lên cổ tay, sau đó mới giãm lên một chiếc phi toa.
Gần như ngay lập tức, hồng quang trên thân tỏa sáng, toàn bộ khí tức trên người đều được nàng ta rót hết vào trong phi toa rồi.
Tiếp đó, thân hình như mũi tên rời cung, nhưng mục tiêu của nàng ta lại không phải bờ bên kia, mà là nhảy lên trời!