Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 453 - Chương 453: Vô Tình!

Chương 453: Vô Tình! Chương 453: Vô Tình!Chương 453: Vô Tình!

Nam nhân cao gầy nọ lập tức mở to hai mắt nhìn qua.

Vì phản ứng lúc trước của đối phương quá mức chân thật, khiến ngay cả gã cũng tin nữ nhân này sẽ ngoan ngoãn qua sông, không ngờ từ đầu tới cuối, nàng chỉ tung hỏa mù để tính kế chạy trốn mà thôi!

"Bá.' Hướng Thiên Yến vừa bay lên trời, một thanh mặc đao vốn đang treo lơ lửng trên không đã kề sát vào cổ nàng ta. Toàn thân nàng ta cứng ngắc, hàng lông mi run rẩy, lập tức cúi mặt nhìn vê phía thanh niên bên dưới kia.

Thẩm Nghi vẫn đứng yên tại chỗ, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn nàng ta lấy một cái, chỉ chuyên tâm sửa sang lại ống tay áo cho mình. Nhưng thanh mặc đao kia lại đột ngột xé rách mảnh da thịt trên cổ của Hướng Thiên Yến, khiến nàng ta vội vàng hét lên: "Tiên bối tha mạng!"

Đao này là pháp bảo bực nào, lại tựa như đã sinh ra linh tính, tâm tâm tương liên với thanh niên nọ? Nhưng tốt xấu gì Hướng Thiên Yến cũng là một Hỗn Nguyên Tông Sư trung cảnh, đương nhiên là nàng ta không thể đứng yên cho nó giết chết mình được. Vấn đề là người ta đã cho mình bậc thang, chẳng lẽ nàng ta còn muốn người nọ bay lên đập mình rớt xuống dưới sao?

Dù nàng ta có muốn, cũng chưa chắc đối phương sẽ cho nàng ta cơ hội thứ hai.

Nghĩ đến đây, Hướng Thiên Yến chỉ có thể thành thành thật thật khống chế phi toa hạ xuống, nhìn thanh mặc đao kia một lần nữa quay về chiếc vỏ đao bên hông thanh niên ấy.

Hướng Thiên Yến thu hồi ánh mắt, muốn trốn cũng không thể trốn được, nàng ta chỉ có thể cắn răng lao về phía bờ bên kia sóng lửa mà thôi!

"Liêu mạng!" Phi toa lướt đi giữa không trung, cảnh tượng lúc trước lại lân nữa phát sinh. Chỉ thấy nó lập tức mất đi khống chế, âm ầm rơi xuống phía dưới.

Hướng Thiên Yến đã sớm có chuẩn bị, mũi chân nhanh chóng đạp mạnh xuống, nàng ta không tế Đạo Anh ra, chỉ dựa vào nhục thân, dứt khoát nhảy vê phía bờ bên kial

Ngay lúc đó, sóng lửa dưới chân đột ngột bốc lên, tựa như một nhánh xúc tu chộp thẳng về phía nàng.

Không thể sử dụng khí tức hộ thể, hai chiếc vòng ngọc trên cổ tay Hướng Thiên Yến lập tức nở rộ bạch mang! Trận pháp này có thể giam cầm khí tức, nhưng chiếc vòng ngọc kia vốn là thứ bọn họ thu được từ một tiểu quốc, bên trong có ẩn chứa hương hỏa nguyện lực. Nàng cũng không rõ lắm, rốt cuộc hương hỏa nguyện lực là cái gì, chỉ biết thứ này có thể bảo vệ được mình.

Quả nhiên, bạch mang đã cứng rắn đụng vào hỏa diễm... Nhưng chỉ vẻn vẹn là một nhịp hô hấp, chúng đã bị thiêu đốt hầu như không còn.

Hai cái vòng ngọc cũng trực tiếp vỡ vụn.

Ngay sau đó, mắt thấy nửa chân Hướng Thiên Yến đã chạm đến bờ bên kia, thân thể nàng lại bị chuỗi xiêng xích hỏa diễm bên dưới mãnh liệt cuốn lấy.

Tấm lụa mỏng màu lam trên người nàng chỉ có thể chống cự được trong nháy mắt, đã triệt để bốc hơi.

"Cứu ta!" Hướng Thiên Yến chỉ kịp lưu lại một tiếng hô cuối cùng, sau đó cả người nàng đều bị kéo vào trong biển lửa. Tựa như lần này, trận pháp kia đã bị chọc giận, ngay cả Đạo Anh của nàng cũng không thể lao ra.

Từ đầu tới đuôi không, quá một canh giờ, lại có ba người ngã xuống nơi đây.

Biển lửa lại quay về trạng thái yên lặng, nhìn như bình tĩnh, nhưng sự tồn tại của nó lại khiến tất cả mọi người đều kinh hãi không thôi.

Động phủ do tu sĩ để lại, có thể đoạt mạng người trong vô hình.

Xem ra phương hướng phòng bị của tòa pháp trận này cũng không hoàn toàn giống nhau.

Lại nói, trong quá trình Hướng Thiên Yên lao qua sóng lửa, Thẩm Nghi đã nhận ra hương hỏa nguyện lực bên trong hai chiếc vòng ngọc của nàng, và rất rõ ràng, thứ này có thể dùng được.

Thanh Hoa phu nhân vừa xông lên ngăn cản Hướng Thiên Yến, còn chưa kịp thu hồi, đã liếc mắt nhìn Thẩm Nghỉ: "Có muốn Thanh Hoa đi thử một chút hay không?”

Thẩm Nghi trâm ngâm một lát, cuối cùng vẫn từ chối đề nghị của đối phương.

Mặc dù hương hỏa nguyện lực có thể dùng được, nhưng bảo Âm thần có thể chống đỡ được luồng sóng lửa kia không thì hắn lại không quá nắm chắc, nhiều nhất là dùng nó làm lựa chọn cuối cùng cho mình mà thôi. Huống chi hiện giờ hắn vẫn còn lựa chọn khác nữa.

Ý niệm tới đây, Thẩm Nghi lại đưa mắt nhìn về phía tiểu thư sinh nơi xa. Chỉ thấy trên thân thể những người khác hoặc nhiều hoặc ít đều có vết tích bị thiêu đốt, chỉ có người thư sinh này, là trên thân thể vẫn trắng tinh như tuyết, không nhiễm một chút trần thế, càng đừng nói đến thương tích gì.

"Đi đi." Hắn gật gật đầu.

"A?" Thư sinh sợ tới mức, lập tức lui về phía sau nửa bước, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lộ vẻ sợ hãi, chỉ vào chính mình, hỏi: "Ta sao?"

Rõ ràng là vừa rồi hai người bọn họ còn đang ăn trái cây cùng nhau, ai ngờ chỉ đảo mắt một cái đối phương lại vô tình như vậy rồi?

Những người còn lại cũng bị dọa không nhẹ.

Phải biết rằng, thanh niên này vừa mới giải quyết hai tên Hỗn Nguyên Tông Sư, nhưng ngay cả mí mắt cũng không thèm nhấc lên một cái, huống chi là đám cá tạp bọn họ.

"Bảo ngươi đi phá trận." Thẩm Nghi lườm gã một cái, đành phải nói rõ hơn.

"Ồ”" Thư sinh kia vỗ vỗ ngực, sau đó vội vàng móc một quyển sách dày khác ra, rồi vừa lật sách vừa lượn quanh lượn lại bên bờ sông điều tra.

Vừa học vừa làm?

Thẩm Nghi im lặng thu hồi ánh mắt, được rồi, vốn dĩ hắn đến nơi này để tìm kiếm linh căn, nhìn thoạt nhìn cái dược lư bên kia rất giống một nơi gieo trồng thiên tài địa bảo, chờ thêm một chút cũng không sao.

Hắn cũng không lo lắng như huynh muội Hướng gia, nguyên nhân rất đơn giản, bởi linh căn vốn là vật cần thiết cho Hỗn Nguyên cảnh, mà trong đám người có tu vi Hỗn Nguyên cảnh thì thực lực của hắn cũng xem như không tệ.

Ngay cả khi có tu sĩ Hóa Thần cảnh đến cướp, hắn cũng không để ý đến chuyện kéo Kim Thân ra ngoài thể hiện một phen.

"Tiên bối, vậy chúng ta..." Nam nhân cao gây lập tức lên tiếng hỏi ra những lời trong lòng thay mấy tu sĩ khác.

"Các ngươi cứ tùy tiện.'Thẩm Nghi lại lấy ra một trái linh quả, thản nhiên cắn một cái.
Bình Luận (0)
Comment