Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 454 - Chương 454: Long Viêm Ngọc Chi!

Chương 454: Long Viêm Ngọc Chi! Chương 454: Long Viêm Ngọc Chi!Chương 454: Long Viêm Ngọc Chi!

Phải biết rằng lúc trước, bởi vì huynh muội Hướng gia tự định ra pháp tắc làm việc như vậy, Thẩm Nghi mới chơi đùa cùng hai người một phen, nhưng đối với những người này, hắn vốn không phải hạng người thích giết chóc, đôi bên không thù không oán, hắn cũng không muốn để hai tay mình phải dính quá nhiều máu tươi, làm như vậy cũng dễ ảnh hưởng tới tâm trạng của chính mình.

"Đa tạ tiền bối!" Mọi người vội vàng cúi người hành lễ.

Cảnh tượng trước mắt thật sự quá dọa người, bởi vậy ngay khi nghe hắn nói mình có thể tùy tiện làm gì thì làm, hơn phân nửa tu sĩ lập tức xoay người bỏ chạy. Những người còn lại dù không vội vàng chạy đi nhưng cũng yên lặng lùi về phía xa xa, không tham dự vào chuyện cơ duyên này.

Khi dấn thân vào một nơi không có trật tự như loại động phủ này, bối cảnh thế lực gì đó đều là rắm chó hết. Có thể đi theo một vị Hỗn Nguyên Tông Sư thoạt nhìn bình thường hơn một chút, sẽ khiến tỷ lệ sống sót rời khỏi động phủ của bọn họ được gia tăng thêm không ít.

"Khỏi phải nói, thứ này dùng rất tốt." Thẩm Nghi nhai thịt quả, cũng thuận tiện đưa mắt nhìn luông ánh sáng lạnh đang lưu động trên đầu ngón tay. Vừa rồi, hắn không thúc giục Lãnh Ngọc Huyền T¡ Thủ, nhưng một quyền nện lên bảo kiếm của vị Hỗn Nguyên Tông Sư kia, lại không mang đến bất kỳ thương tổn gì cho hắn, ngay cả một chút trây da cũng không, đều là vì món pháp bảo này tự mang theo năng lực phòng hộ.

Nghĩ đến đây, hắn lại đi về phía thư sinh kia.

"Quý tính của ngươi là gì?"

"Không dám, ta họ Từ, ngài cứ gọi ta A Thanh là được.' Thư sinh vội vàng đứng lên, phủi phủi lớp bụi đất trên người, rôi cực kỳ lễ phép cúi người với Thẩm Nghi.

"Không có việc gì, ngươi cứ làm việc của ngươi đi." Thẩm Nghi khoát khoát tay, lại lơ đãng nói: "Ta đang rảnh đến nhàm chán, không biết ngươi có thể cho ta mượn vài quyển sách kia xem một chút được không?"

"Ách." A Thanh thoáng ngẩn người, nhưng cũng lập tức lấy một quyển é Trận Pháp Sơ Giải È từ bên hông ra.

"Trên người ta chỉ có loại này, nếu Tông Sư muốn giết thời gian, thì thứ này là thích hợp nhất."

Thẩm Nghi tiếp nhận cuốn sách, tùy tiện mở ra, lại hỏi: "Còn thứ gì khác không?” "Thật ra cái này rất khó, không nghiên ngẫm chừng mười ngày, nửa tháng là rất khó học được." A Thanh sờ sờ đầu, nhưng vẫn lấy ra thêm bốn - năm quyển sách khác: "Đúng rồi, ngài chỉ muốn giết thời gian thôi mà, đâu phải học tập, ha ha."

"Nhưng thứ này không thể cho ngài xem được." Gã ôm khư khư quyển sách cổ dày nhất kia, có chút ngại ngùng lắc lắc đầu.

"Không sao." Thẩm Nghi nhã nhặn gật đầu nói.

Hắn còn nhớ lúc trước, mình từng lấy được hai quyển võ học Hỗn Nguyên về trận pháp ở trong Võ Miếu, coi như bổ sung một chút kiến thức cơ sở trước cũng tốt.

Về phần quyển trên tay đối phương... Từ từ sẽ đến, không nóng vội. Lúc này, hắn cũng không còn thọ nguyên của yêu ma.

"Ngươi cứ làm việc trước đi." Thẩm Nghi tùy ý tìm một tảng đá ngồi xuống, lại chậm rãi lật xem cuốn: ý Trận Pháp Sơ Giải) kia.

Thời gian trôi qua chừng sáu ngày, cuối cùng A Thanh cũng vẽ xong cấu tạo của cả tòa đại trận lên quyển sổ của gã.

Thẩm Nghi cũng thành công học thuộc toàn bộ é Trận Pháp Sơ Giải ) .

Nếu có thể xem hiểu, chắc hẳn sẽ có chút thú vị, sau khi ghi chép toàn bộ năm quyển sách về trận pháp này vào trong bảng giao diện, hắn lại đi về phía A Thanh, trả sách lại cho đối phương, cũng thuận miệng hỏi: "Thế nào rồi?"

"Chắc là hòm hòm rồi." A Thanh nhìn sắc trời, sau đó dẫn Thẩm Nghi đi đến một nơi trông có vẻ bình thường không có gì kỳ lạ: "Chúng ta lại đợi thêm chừng một nén nhang nữa."

Gã thu hồi mấy cuốn sách kia, sau đó cười nói: "Tông Sư thấy thế nào, có chỗ nào không hiểu hay không?"

"Coi như cũng được, sau này hãy nói." Thẩm Nghi trực tiếp bỏ qua đề tài này, A Thanh cũng thức thời không đặt câu hỏi nữa, dù sao không phải ai cũng cảm thấy hứng thú với trận pháp. Gã yên lặng bấm đốt ngón tay tính toán thời gian, bỗng nhiên lại mở miệng nói: "Được rồi."

Vừa dứt lời, trong ánh mắt thoáng có chút kinh ngạc của Thẩm Nghi, người này lại không chút do dự, trực tiếp nhảy vào trong sóng lửa, nhưng hành vi của gã còn chưa thực hiện được, đã bị Thẩm Nghi túm lấy: "Ngươi muốn làm gì vậy?"

"Ta... đi qua đó." A Thanh vốn đã không cao, thân hình gầy gò kia còn bị đối phương túm vào trong tay, nhìn qua có chút ngu xuẩn: "Sắp không kịp rồi." Thẩm Nghi thoáng trâm mặc một chút, rồi ôm tâm lý muốn thử một lần, hắn lập tức tiến lên một bước. Quả nhiên, lần này chẳng những Hỏa Long không hề có một chút phản ứng chút nào, ngay cả khí tức toàn thân hắn cũng không ngưng trệ.

Hắn trực tiếp phóng qua khoảng cách mười trượng, thành công đi tới bờ bên kia của Dược Lư.

"Trận pháp không thể luôn vận hành hoàn mỹ không một tì vết, kiểu gì cũng có chỗ thiếu hụt, chỉ cân nắm bắt thời gian và vị trí thích hợp, nó sẽ biến thành một thứ đồng nát sắt vụn, rất là đơn giản." A Thanh bị ném trên mặt đất, lập tức đứng lên phủi bụi trên người.

Hiển nhiên, gã vô cùng tự tin đối với tạo nghệ trận pháp của mình, nếu không, lúc trước cũng sẽ không trực tiếp nhảy dựng lên như vậy.

"Ừm." Thẩm Nghi nghe không hiểu lắm, cũng chỉ đáp một câu qua loa, rồi từ chối cho ý kiến.

Ở thời điểm hiện tại, mối liên kết khí tức ở trong lòng hắn càng thêm chặt chẽ. Hắn không chút do dự, lập tức đi vào trong dược lư, đẩy cửa ra, trong này không được bày trí như một căn phòng, ngược lại nó là một hang động bằng đá đen nhánh.

Sóng khí nóng rực khiến Thẩm Nghi vô thức nhíu mày.

A Thanh ho khan mấy tiếng, rồi hưng phấn nói: "Ta biết rôi! Là Long Viêm Ngọc Chi! Đây chính là linh căn trung phẩm”

Gã vừa reo lên vừa đưa tay chỉ vào chỗ sâu nhất bên trong hang đá. Chỉ thấy trên cái bệ đá phía trước có đặt một quả cầu thịt màu đỏ rực lớn bằng bàn tay. Phía trên quả cầu thịt kia lại có một đồ vật quái lạ giống như gân thịt đang nhúc nhích không ngừng. Một loại chất lỏng màu đỏ tương tự như huyết tương đang chảy xuống từ trên đó, rồi theo bệ đá tràn vào một thông đạo chật hẹp.
Bình Luận (0)
Comment