Chương 456: Cần Mạo Hiểm...
Chương 456: Cần Mạo Hiểm...Chương 456: Cần Mạo Hiểm...
So với làm một con ruồi không đầu bay loạn, hiển nhiên là A Thanh càng có ý tưởng khả thi hơn, nói xong, gã còn thuận tiện nhắc nhở một câu: "Lúc tiến vào, ta đã nhìn một chút, trận pháp truyên tống bên kia xảy ra vấn đề rất lớn, căn bản không duy trì được một tháng thời gian như người khác nói đâu, nhiều nhất là mười mấy ngày sẽ đóng lại.'
"Với khoảng thời gian ngắn ngủi như thế, dù tìm được Tàng Pháp Các hoặc Luyện Khí Các, chúng ta cũng không đủ thời gian phá trận, tốt nhất là ngài nên tự mình cân nhắc."
Nếu chỉ vì gia tăng thêm kiến thức, thì khẳng định là thuận theo đường đi sẽ tốt hơn, nhưng nếu đến đây để tâm bảo, thì xông loạn thử vận khí có khi lại mang đến hiệu suất cao hơn rất nhiều.
Thẩm Nghi yên tĩnh nghe xong, trong lòng thoáng có chút rung động.
A Thanh cảm thấy tin tức này không quá quan trọng, nhưng đối với những người khác, đây tuyệt đối là một tin tức trí mạng tới cực điểm!
Truyền tống pháp trận đóng lại sớm, có nghĩa là đến lúc đó, không cần biết ngươi là Hỗn Nguyên hay là Hóa Thần, đều sẽ bị vây lại ở chỗ này. Mà một lần vây khốn như vậy, sẽ kéo dài từ mấy trăm tới hơn một ngàn năm mới một lần nữa mở ra, đến khi ấy, tuổi thọ của đại bộ phận tu sĩ đều đã hao tổn hầu như không còn rồi.
"Đi, vào xem trước." Thẩm Nghi trực tiếp tế ra mây đỏ, hắn không quan tâm mình làm như vậy có thể thu hút sự chú ý của người khác nữa.
Cẩn thận thì cẩn thận, nhưng lúc nên mạo hiểm cũng không thể quá mức sợ hãi. ...
Ở chỗ sâu bên trong động phủ, tại một lầu các lịch sự tao nhã đã mất đi trận pháp che chở bên ngoài.
Dù nơi này vốn được xây dựng bằng bảo thực, thì trải qua năm tháng tẩy lễ, đã sớm lộ ra mấy phần rách nát rồi.
Giờ phút này, một nam nhân mặc trường sam, cả người lóe lên hào quang chói mắt, đang giận không kêm được, lơ lửng treo trên không trung, trong mắt lộ ra sát khí. Hiện giờ, bộ thân thể của người được gã bảo vệ phía sau lưng đã vỡ vụn, để lộ ra hơn phân nửa Đạo Anh, hiển nhiên là bị trọng thương rồi.
"Trịnh Tử Thăng! Ngươi khinh người quá đáng!" Hai người họ Dư chính là huynh đệ đồng bào. Người bị thương nặng kia là ca ca của gã, tên là là Dư Dược Long, có tu vi Hỗn Nguyên thượng cảnh. Đệ đệ Dư Dược Hổ kém hơn đối phương một chút, chỉ đạt đến Hỗn Nguyên Tông Sư trung cảnh.
Lúc này, ở phía đối diện hai người chính là một vị đệ tử của Huyền Quang động lúc trước vẫn đi theo sau lưng Trương chân nhân.
Thoạt nhìn tình huống của Trịnh Tử Thăng cũng không được ổn cho lắm, nhưng gã lại cười lạnh, quét ánh mắt qua chung quanh, hỏi: "Các ngươi bị điên sao? Lại dám động thủ với ta?"
Xung quanh gã vẫn còn ba vị Hỗn Nguyên Tông Sư khác, đang đứng phân tán ra, trên tay câm binh khí, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào gã.
Việc này nói ra cũng không phức tạp. Ban đầu là vận khí của huynh đệ Dư gia không tệ, trực tiếp gặp phải một tòa lâu các có trận pháp đã mất đi hiệu lực. Đợi cho đến khi những người khác phát hiện ra nơi lại, lại trùng hợp bắt gặp hai người bọn họ cầm thu hoạch đi ra.
Tình huống như thế, đôi bên lại đều là cao thủ quen biết đã lâu, ngoại trừ đáy lòng có chút ghen ghét ra, những người khác cũng không làm quá mức, chỉ nhao nhao chắp tay chúc mừng.
Dư Dược Long cũng là người giảng quy củ, đã hẹn nhau với bọn họ sẽ cùng tiến vào tra xét tiếp, nếu có thu hoạch khác, hai huynh đệ cam đoan sẽ ra tay giúp đỡ, tuyệt đối không lấy thêm mảy may.
Vốn dĩ, đến đây có thể là một chuyện vui, nhưng không, vấn đề nằm trên Trịnh Tử Thăng của Huyền Quang động. Ngoài mặt gã luôn cười ha hả, nhưng sau lưng, lại đột nhiên ra tay tập kích Dư Dược Long, ỷ vào nội tình phong phú của bản thân, trực tiếp đánh lén người nọ thành trọng thương, cũng nhân cơ hội đó mà cướp đi quyển công pháp nọ.
Trong số các Hỗn Nguyên Tông Sư đang có mặt ở đây, chỉ hai người này có tu vi đạt đến thượng cảnh. Trong lòng Trịnh Tử Thăng đã có chủ ý từ trước, gã muốn dựa vào sự tàn nhẫn của mình để giải quyết đối phương, sau đó lại dựa vào danh tiếng của Huyền Quang động để chấn nhiếp những người khác.
Không ngờ hành động này lại khiến cho nhiều người phẫn nộ.
Đến cuối cùng, gã lấy một địch năm, lại còn suýt chút nữa đã chém giết được Dư Dược Long ở chỗ này, nhưng cái giá phải trả, chính là bản thân gã cũng bị trọng thương.
"Nếu còn không ra tay." Một vị Hỗn Nguyên Tông Sư trong đó lạnh lùng nói: "Chỉ sợ hôm nay, đám người chúng ta ngay cả một ngụm nước canh cũng đừng mong uống được."
Thứ mà người bên ngoài đã lấy vào trong tay, đối phương còn dứt khoát làm ra hứa hẹn, vậy mà Trịnh Tử Thăng kia cũng phải đánh lén cướp đoạt đi.
Nếu đối phương đã không nói quy củ, vậy bọn họ cũng dứt khoát đừng nói nữa cho xong.
"Xùy." Trịnh Tử Thăng bật cười đầy giễu cợt, rồi đưa mắt nhìn qua: "Trong môn phái của ngươi chỉ có hai - ba con mèo lớn mèo nhỏ, chờ ta ra khỏi động phủ này, sẽ hẹn mấy vị đồng môn đến làm khách, chỉ sợ bọn họ một tên cũng đừng mong sống sót."
Hỗn Nguyên Tông Sư bên kia khẽ hít sâu một hơi, thản nhiên nói: "Vậy thì để ngươi không thể ra khỏi nơi đây là được rồi."
Đoạt đạo thống của người, như giết phụ mẫu. Huống chi quyển công pháp hiện tại đang ở trong tay Trịnh Tử Thăng, ai lấy được thì là của người đó.
Còn Huyền Quang động?
Đợi ra khỏi động phủ này rồi, có quỷ mới biết bên trong đã xảy ra chuyện gì.
Nể mặt ngươi mới gọi ngươi một tiếng chân nhân, còn không nể mặt, đôi bên đều là Hỗn Nguyên Tông Sư, ngươi mạnh hơn chúng ta, có thể mạnh hơn đến mức nào chứ?
"Động thủ! Công pháp này ta từ bỏ, hôm nay ta chỉ muốn cái mạng của hắn!" Dư Dược Hổ gào thét một tiếng, đã dẫn đầu xông ra.
Những người còn lại cũng không chút do dự, lập tức đi theo, nếu đôi bên đã kết thù oán, đương nhiên phải tốc chiến tốc thắng.
Nếu đợi cho đến khi những người còn lại của Huyên Quang động cùng đi tới, thì cả đám bọn họ đừng mong còn sống nữa.
"Làm càn!" Mí mắt Trịnh Tử Thăng vừa thoáng run rẩy một hồi, mặc dù sắc mặt của gã như thường, nhưng trong lòng lại không khỏi có chút bối rối.
Lúc trước, Dư Dược Long liều chết phản kích, đã khiến gã phải chịu không ít đau khổ, hiện giờ cả đám người cùng xông lên... nói không hoảng hốt, tuyệt đối là giả.