Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 457 - Chương 457: Cười Chết Người!

Chương 457: Cười Chết Người! Chương 457: Cười Chết Người!Chương 457: Cười Chết Người!

Đúng vào lúc này, dựa vào khóe mắt, bỗng nhiên Trịnh Tử Thăng lại thoáng nhìn thấy cái gì, trong mắt lóe lên một tia kinh hỉ, gã cao giọng quát lớn: "Trần Trung! Còn không ra”

Lời còn chưa dứt, sắc mặt mọi người đã đột ngột biến đổi, cả đám vô thức quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy ở một chỗ rất xa, có một lão nhân mặc áo xám đang trâm mặc đứng tại chỗ, khí tức tràn lan trên người, lại là một vị Hỗn Nguyên thượng cảnh.

Trân Trung khẽ thở dài: "..."

Sau khi tiến vào nơi này, lão đã phân tán với mọi người, vừa rồi nghe thấy tiếng đánh nhau mới muốn tới nhìn một cái xem sao. Ở thời điểm nhìn thấy Trịnh Tử Thăng, lão đã định xoay người rời đi rồi, không ngờ vẫn bị đối phương bắt gặp.

"Ôi" Giờ phút này, ngay cả Dư Dược Hổ vốn đang nổi giận đùng đùng, cũng phải dùng sức thở dốc một hơi.

Một vị Hỗn Nguyên thượng cảnh ở trạng thái toàn thịnh đã đủ để thay đổi toàn bộ thế cục rồi.

"Muốn giết ta? Hôm nay, các ngươi đừng hòng thoát đi được." Trịnh Tử Thăng dữ tợn cắn răng nói. Rốt cuộc, gã cũng không cần phải tiếp tục duy trì vẻ trấn định giả tạo như trước nữa. Chỉ thấy gã vươn tay lau vết máu trên khóe môi, lập tức hung hăng càn quấy nói: "Động thủ! Một tên cũng không lưu lại!"

Nghe vậy, toàn thân bốn tên Hỗn Nguyên Tông Sư kia lập tức trở nên căng cứng, như lâm đại địch. Trên thực tế, dù rơi vào hoàn cảnh này, bọn họ cũng không hối hận, chỉ tiếc vận khí của mình hơi kém một chút mà thôi.

Đều là tu sĩ chém giết ra từ trong gió tanh mưa máu, ai còn chưa làm tốt chuẩn bị rơi đầu? Huống chỉ hiện giờ thắng bại còn chưa phân.

Dư Dược Hổ nhíu mày khuyên nhủ: "Lão tiền bối, ngươi vốn không phải người của Huyền Quang động, chớ có nhiều chuyện! Đợi chúng ta thu thập hắn xong, tuyệt đối sẽ không bán đứng ngươi.'

"Ngươi dám!" Trịnh Tử Thăng giận dữ trừng mắt nhìn: "Ngươi nên biết, nếu ta ngã xuống trong động phủ, ngươi cũng không thoát được liên quan, đừng quên đám đồng sự của ngươi..."

"Phù." Trần Trung cụp mắt xuống, khóe môi khẽ cười khổ, cuối cùng lão chỉ còn cách cất bước đi về phía lầu nhỏ bên kia. Nói thật, lão không cược nổi. Bởi khác với những tu sĩ độc lai độc vãng kia, sau lưng lão còn có Cửu Châu.

"Đi chậm làm gì? Ta bảo ngươi nhanh động thủ đi!" Trịnh Tử Thăng hổn hển, lại mắng thêm hai câu.

"Lão tiên bối, ngươi đã nghĩ kỹ rồi hả?" Dư Dược Hổ lơ lửng giữa không trung, nhìn lão nhân kia từng bước tiến tới, hàn ý trong mắt càng thêm nồng đậm: "Nghe ý tứ của hắn, các hạ chính là người Đại Càn? Chẳng lẽ hôm nay, một thế lực đỉnh phong của trước kia, lại thật sự cam nguyện làm chó cho người khác?"

Ba vị Tông Sư còn lại cũng mắng ra thành tiếng: "Võ Miếu coi Huyền Quang động là minh hữu, nhưng bọn họ có từng đối xử với ngươi như một con người hay không? Lúc trước, khi còn ở bên trong Bát Phương Thực Lâu, chúng ta còn giữ chút thể diện cho ngươi, không mở miệng cười nhạo, nhưng đến lúc này mới biết, rõ ràng là các ngươi không cần thể diện nữa rồi. Nhìn ngươi xem, còn một chút tác phong nào của đại phái hay không?”

"Uổng cho chúng ta đã từng kính trọng các ngươi như thất"

Võ Miếu từng là thế lực được tôn sùng, được vô số các tu sĩ hướng tới, nhưng ở thời điểm hiện tại, khi nhìn thấy lão nhân kia không hỏi nguyên do, đã bị Huyên Quang động quát tới quát lui, căn bản không có một chút khí độ Tông Sư nào, hoàn toàn giống như một tên nô lệ, mấy người bọn họ chỉ có chút xót xa, rèn sắt không thành thép đưa mắt nhìn lại.

Một trong ba đại thế lực, sao lại luân lạc tới tình trạng này?

"Cười chết người." Trịnh Tử Thăng nhìn đám người này không ngừng sủa loạn, chỉ cảm thấy trong lòng hả giận không thôi: "Hiện giờ đã biết sợ rồi ư? Đáng tiếc là đã muộn.'

Dứt lời, gã lại nhìn vê phía Trần Trung. Chỉ thấy lão nhân kia chậm rãi đi đến khoảng giữa, và bất cứ lời nói của bên nào cũng không thể làm cho vẻ mặt lão phát sinh biến hóa.

Trân Trung chỉ hơi cúi đầu, mái tóc hoa râm có chút lộn xôn, giọng nói cũng không có lấy một chút khí lực nào: "Tất cả đi đi, hôm nay các ngươi không thể giết được hắn dâu.'

Nghe vậy, mấy người khác thoáng khựng lại trong nháy mắt, rồi lập tức đưa mắt nhìn nhau.

Dư Dược Hổ nhìn chằm chằm vào lão nhân kia, lại chuyển ánh mắt nhìn vê phía huynh trưởng nhà mình đang hấp hối đất. Gã dùng sức siết chặt hai đấm, phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, nhưng đến cuối cùng vẫn bất đắc dĩ chắp tay nói: "Đa tạ tiền bối khai ân, chỉ là... Ail"

"Ai bảo ngươi thả bọn họ rời đi?" Sắc mặt Trịnh Tử Thăng chuyển thành cứng ngắc, dường như không tin nổi vào mắt mình, gã lập tức lớn tiếng trách mắng: "Ta thấy ngươi không biết rõ thân phận của mình rồi, ta bảo ngươi giết bọn họ, ngươi dám không nghe?”

"Mẹ nóiI" Mấy vị Tông Sư khác không nhịn được, lập tức buột miệng chửi thê một câu, sát tâm vừa mới đè nén xuống lại một lần nữa bốc lên.

Trân Trung vươn tay lên, đè nén cơn phẫn nộ của mọi người xuống, sau đó quay đầu nhìn về phía Trịnh Tử Thăng, nhẹ giọng nói: "Minh ước lúc trước định ra là hợp lực chống lại Thiên Yêu quật, hẳn là trong đó không có chuyện thay ngươi giết người lung tung.'

"Ta là Tuân Tra sứ của Đại Càn, không phải thanh đao trong tay Huyền Quang động các ngươi."

"Nếu ngươi cảm thấy không hài lòng, chúng ta có thể đến Ngô Đồng sơn phân xử."

Nghe thấy cái tên Ngô Đồng sơn này, Trịnh Tử Thăng lập tức há to miệng, nhưng không nói gì nữa, chỉ hậm hực trừng mắt nhìn đối phương.

Đúng vào lúc này, từ xa xa lại truyên đến tiếng cười.

"Phân xử hả?"

"Tìm Ngô Đồng sơn làm gì, cứ dứt khoát để bổn vương tới đánh giá đi."

Chỉ thấy một con hổ yêu cao lớn đang dùng hai tay ôm gáy, chậm rãi đi tới, trên trán nó mọc ra một cái sừng màu vàng, phong mang tất lộ, sắc bén khó mà ẩn giấu đi. Sau lưng nó, còn hai bóng người khác cũng mang theo nụ cười trên mặt.

Yêu khí tản ra từ trên thân thể ba người này tuyệt đối không thua kém Trân Trung kia, thậm chí còn hơn một chút.

Đồng tử trong mắt Trịnh Tử Thăng khẽ co lại.

Vốn dĩ là cừu địch gặp nhau phải hết sức đỏ mắt, nhưng tại giờ phút này, trong lòng gã chỉ còn sợ hãi.
Bình Luận (0)
Comment