Chương 458: Vẫn Còn Đại Yêu Khác Sao?
Chương 458: Vẫn Còn Đại Yêu Khác Sao?Chương 458: Vẫn Còn Đại Yêu Khác Sao?
Vì sao Yêu Vương của Thiên Yêu quật lại có thể xuất hiện trong động phủ được?
Rõ ràng là bọn họ đã để một vị đồng môn ở lại trông coi bên ngoài rồi?
Đây là cái bẫy ư?
Mấy vị Hỗn Nguyên Tông Sư vẫn còn trâm mặc đứng đó, dù chưa trao đổi với nhau, nhưng đã cực nhanh bày ra tư thế ngăn địch rồi.
Sắc mặt Trân Trung rất bình tĩnh, lão yên lặng quay đầu nhìn Trịnh Tử Thăng, muốn biết đối phương còn lại mấy phần thực lực.
Đúng vào lúc này, bỗng nhiên trên mặt lão lại xuất hiện một tia kinh hãi. Bởi vì trong cảm giác của lão, lại có thêm một vòng yêu khí vô cùng nồng đậm vừa bắn ra ở phía chân trời. Ngay sau đó, một đám yêu vân màu đỏ tươi trực tiếp hạ từ trên trời xuống.
Có bóng người bước ra từ bên trong đám mây màu đỏ nọ. Chỉ thấy bên dưới chiếc áo choàng màu đen kia, một thanh bảo đao thon dài mang theo yêu lực ngập trời, hung hăng chém thẳng xuống!
Người vừa đến không nói một lời, vừa xuất thủ đã đánh ra một chiêu tất sát!
"Vẫn còn Đại Yêu khác sao?" Trong nháy mắt này, mọi người đều rơi vào bối rối, trái tim chìm thẳng xuống dưới.
Tại khoảnh khắc, luông yêu lực xa lạ kia trực tiếp lao từ phía chân trời đến đây, trong lòng Độc Giác Hổ Yêu cũng có thêm mấy phần nghi hoặc. Nó không hiểu, chẳng lẽ ngoại trừ Thiên Yêu quật, vẫn còn con dã yêu khác cũng tiến vào động phủ này?
Nhưng trong nháy mắt sau đó, sắc mặt hổ yêu lại đột ngột thay đổi. Bởi vì luông sát ý mãnh liệt kia lại trực tiếp nhằm thẳng vào nói
"To gan!" Không chút do dự, cây sừng vàng trên trán Độc Giác Hổ Yêu lập tức hóa thành một luồng lưu quang, nhanh chóng hội tụ vào trong lòng bàn tay phải của nó, trực tiếp ngưng tụ thành một thanh kim đao bá khí.
Nó hung hăng vung đao chém lên trời.
Phải biết rằng, luyện hóa những bộ phận thần diệu trên người mình thành vũ khí cũng được xem như một loại thủ đoạn thường gặp đối với yêu ma. Mà hung danh của chiếc sừng vàng trên đầu con hổ yêu này cũng cực kỳ nổi tiếng, thậm chí uy lực của nó còn không thua kém pháp bảo là bao.
Không biết con hổ yêu kia đã dùng thanh kim đao nọ để chém chết bao nhiêu vong hồn, chỉ biết đến cuối cùng, nó được người khác ban tặng cho danh xưng Kim Đao Yêu Vương.
Keng—— Mảnh sương mù màu đen vẫn một mực bao phủ trên thân trường đao Tiềm Uyên bỗng nhiên lại tán loạn.
Mà ngược lại, phía trên thanh kim đao của hổ yêu lại nở rộ hào quang, uy thế hùng hồn, hóa ra chỉ sau một đòn va chạm vừa rồi, nó đã để lại một vết rạn phía trên thanh mặc đao của thanh niên nọ.
Cao thấp đã phân.
Nhưng khác với thanh vũ khí kia, ban đầu, hổ yêu đang dùng đôi tay phồng lên như ngọn núi nhỏ của mình để cầm kim đao, ai ngờ chỉ đón đỡ được một đao của thanh niên nọ, đôi tay kia lại phát ra tiếng xương nứt răng rắc.
Còn bản thân nó, ngay cả một nhịp hô hấp cũng không kiên trì được, đã bị một luông lực lượng kinh người trực tiếp ép tới quỳ rạp xuống đất!
Đâu gối đập xuống đất, vết rạn khiến người ta sợ hãi lập tức phủ đầy mặt đất, khiến những ngọn núi xung quanh cũng rung động ầm ầm.
Mà tình cảnh trực tiếp xuất hiện trong mắt mọi người sau đó, càng khiến cho người ta sợ hãi. Bởi vì thanh niên tuấn tú kia chỉ dùng một tay cầm đao, còn tay kia đang kéo theo một người thư sinh với vẻ mặt ngây dại.
Nghĩa là hắn chỉ dùng một tay đã có thể đè một vị Yêu Vương xuống đất, khiến cho đối phương không thể đứng dậy nổi rồi?
Rốt cuộc đây là loại lực đạo kinh khủng đến bực nào chứ?
Sau đó, thanh niên kia lại thuận tay ném người thư sinh kia về phía Trần Trung. Ánh mắt rơi xuống vết rạn phía trên Tiềm Uyên đao, lại lập tức nhìn vê phía con hổ yêu kia. Thân thể dưới lớp áo đen của hắn lại một lần nữa bộc phát ra hào quang màu đỏ tươi.
Mãi tới tận giờ khắc này, hổ yêu mới phản ứng lại, rốt cuộc là luồng yêu khí kia từ đâu mà đến, hóa ra người này dùng yêu lực ngưng tụ thành Đạo Anh...
Đây là thứ chết tiệt gì chứ?
Chỉ trong nháy mắt, luông bá khí phía trên kim đao đã suy giảm rất nhiêu, sống đao trực tiếp đặt trên yết hầu của hổ yêu, khiến nó sợ đến mức đổ mồ hôi đầy đầu, lại chỉ có thể phát ra những tiếng ô ô cầu xin giúp đỡ.
"Đi!" Chứng kiến toàn bộ sự việc diễn ra từ nãy đến giờ, nhưng đến tận khi hổ yêu nức nở cầu xin giúp đỡ, hai bóng người bên cạnh nó mới kịp phản ứng lại, chỉ thấy một con thử yêu há miệng phun ra một luồng khói xám tanh tưởi, bên trong còn hiện ra từng đốm lửa nhỏ, giống như một mũi tên nhọn bắn thẳng vào mặt thanh niên kia. Thẩm Nghi nhẹ nhàng nghiêng người tránh thoát, nhưng trong đôi mắt vẫn có thêm mấy phần cảm giác nóng bỏng. Một mảnh sương đỏ bốc lên trong con mắt màu đen. Đột nhiên hắn rút đao, ngay tại khoảnh khắc hổ yêu vừa mới nhẹ nhàng thở ra, lưỡi đao sắc bén đã đâm sâu vào cổ nó.
Phụt!
Mùi máu tanh hôi văng tung tóe.
Một nam nhân mặt đen ở bên kia, hung hăng đánh tới một chưởng, cùng lúc đó, bàn tay trái của Thẩm Nghi cũng đánh ra.
Lấy nhục chưởng đối nhục chưởng, chỉ nghe một tiếng 'răng rắc" giòn vang. Toàn bộ cánh tay của nam nhân mặt đen đã bị đánh gấy, da tróc thịt bong, thậm chí còn để lộ ra đầu mẩu xương gãy bén nhọn.
Nhưng xuất chưởng chỉ là hư chiêu, cái đuôi bò cạp bắn đến từ phía sau lưng nó mới là sát chiêu!
Một tia sáng quỷ dị chợt lóe trên cái đuôi kia, chỉ nghe "xoẹt" một tiếng, nó đã đâm vào vai Thẩm Nghi.
Nam nhân mặt đen đau đến ngũ quan vặn vẹo, nhưng ánh mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào bả vai thanh niên nọ, trong mắt có thêm vài phần vui mừng. Nhưng ngay sau đó, sắc mặt vui mừng của con yêu ma này đã hóa thành một mảnh chấn kinh.
Phải biết rằng, cái đuôi bọ cạp nọ chính là đòn sát thủ chân chính, mỗi lần xuất ra là mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió, lại cộng thêm lần này, nó đã trực tiếp vận dụng toàn lực đâm xuống rồi, ai ngờ chỉ có thể phá được làn da của đối phương?
Hơn nữa, bên trong cái đuôi kia còn cất giấu một loại kịch độc kinh người, ngay cả Đạo Anh cũng không chịu nổi, nhưng vấn đề là kịch độc kia vốn không thể chạm tới Đạo Anh...