Chương 459: Không Biết Đây Là Vị Thiếu Gia Của Thế Lực Lớn Nào Đi Ra Bên Ngoài Du Lịch?
Chương 459: Không Biết Đây Là Vị Thiếu Gia Của Thế Lực Lớn Nào Đi Ra Bên Ngoài Du Lịch?Chương 459: Không Biết Đây Là Vị Thiếu Gia Của Thế Lực Lớn Nào Đi Ra Bên Ngoài Du Lịch?
"Cái quái gì vậy!" Bọ cạp yêu vừa thấy bàn tay đối phương mò về phía cái đuôi của mình, đã vội vàng bứt người ra hơn mười trượng, dứt khoát từ bỏ lần tập kích này.
Tuy nói Đạo Anh mới là bản thể của Hỗn Nguyên Tông Sư, nhưng không phải vạn bất đắc dĩ, chẳng ai nguyện ý từ bỏ thân thể của mình cả. Huống chi đối phương chỉ là Hỗn Nguyên sơ cảnh, Đạo Anh cũng chưa tu luyện đến mức có thể thoát ly nhục thân, một mình hành động.
Hiện giờ nọc độc đã thấm vào thân thể hắn, chỉ cần chờ thêm một chút thời gian là có thể làm cho toàn thân hắn tê liệt khó có thể hành động rồi.
Ít nhất cũng xem như nó đã cứu được Kim Đao Yêu Vương.
Thẩm Nghi dứt khoát buông lỏng chuôi đao ra.
Giờ phút này, hai hổ chưởng to lớn của Kim Đao Yêu Vương vẫn đang nắm chặt thanh đao nhọn, rốt cuộc cũng rút được nó ra khỏi cổ họng của mình, đang chuẩn bị phát lực rút đi, lại trông thấy thanh niên xuất hiện trước mắt, đưa tay dứt khoát đập một quyền xuống.
"Ngao!"Nó mơ hồ bật ra một tiếng gào thét, kim đao trên tay lập tức rơi xuống đất hóa thành một luồng lưu quang quay trở lại trên trán, một lần nữa biến thành cây sừng màu vàng.
Chiếc sừng vàng óng ánh hung tợn đâm tới!
Dù thân thể có mạnh hơn nữa cũng chỉ là huyết nhục biến thành, sao có thể địch nổi chiếc sừng vàng được rèn luyện vạn năm của nó?
Đúng vào lúc này, bỗng nhiên nó lại cảm nhận được một tia lạnh lẽo ùa thằng vào mặt. Chỉ thấy một luồng hàn khí lạnh lẽo phun ra từ khoảng giữa lòng bàn tay trắng nõn của Thẩm Nghi.
Chỉ trong chốc lát, bầu không khí bốn phía đã chìm trong sương giá, như rơi thẳng xuống hầm băng.
Ngay cả mấy vị Hỗn Nguyên Tông Sư đang đứng phía xa xa cũng cảm thấy Đạo Anh trong người mình trở nên chậm chạp, ngưng trệ, nữa là hổ yêu vốn phải đối diện trực tiếp với một quyền này?
Khoảnh khắc ấy, hai mắt nó trợn trừng trừng, có cảm giác cả yêu huyết nóng bỏng trong cơ thể cũng bị đông cứng lại.
Âm!
Thẩm Nghi nện một quyền xuống chiếc sừng trên đầu hổ yêu.
Bị sương lạnh bao phủ, lại phải hứng chịu một luồng lực lượng to lớn đến khôn cùng, quang hoa trên chiếc sừng kia nhanh chóng ảm đạm, lại đột ngột xuất hiện một vết rạn nứt, khiến cho phần lớn lực đạo mãnh liệt nọ đều trút thẳng xuống phần trán của hổ yêu!
Xoạt! Xoạt! XoạtI
Toàn bộ thân thể Kim Đao Yêu Vương đã bị đánh bay ra ngoài, chuột yêu còn muốn giúp nó ổn định lại thân hình, ai ngờ ngay khi đưa tay tới, cả nó cũng bị đụng ngã xuống đất, trong lúc nhất thời thở không ra hơi, phun ra huyết tương đỏ tươi.
Trong tiếng nổ vang cực lớn.
Chiếc sừng vàng của hổ yêu đã gãy mất, xương trán vỡ ra, toàn thân nó tan nát hệt như một tảng đá bị đông lạnh đến rạn nứt ra, tứ chi run rẩy, ngay cả hành động đơn giản nhất là đứng dậy, nó cũng không làm được.
Một đao, một chưởng, một quyền, từ đầu tới cuối không vượt quá thời gian hai mươi nhịp thở, lại ở ngay trước mặt hai con Yêu Vương thượng cảnh, thanh niên kia dứt khoát phế bỏ Kim Đao Yêu Vương...
Đừng nói những vị Hỗn Nguyên Tông Sư khác, ngay cả Trần Trung và Trịnh Tử Thăng vốn là tôn tại có cảnh giới cao nhất ở nơi này cũng cảm thấy vô cùng kinh khủng.
Thực lực như vậy, e rằng chỉ những vị cao thủ cực cảnh đã tích góp nhiều năm ở Hỗn Nguyên cảnh mới có thể so sánh được với đối phương.
Thư sinh vẫn còn trong trạng thái mờ mịt, chật vật xoa xoa cái eo, rôi quét mắt nhìn chung quanh một vòng. Gần như ngay lập tức, ánh mắt gã đã dừng lại trên bộ trường bào của Trịnh Tử Thăng, trong mắt xuất hiện một chút khác thường, nhưng rất nhanh, thư sinh đã vội vàng thu tâm mắt lại, sau đó thành thành thật thật đi theo bên cạnh Trân Trung.
Lúc trước, Thẩm Tông Sư dứt khoát ném gã tới bên cạnh người này, nghĩa là vị lão nhân này đáng tin cậy.
"Phù." Thẩm Nghỉ thở hắt ra một hơi, lại khẽ liếc mắt nhìn lên bờ vai mình. Kịch độc của hạt vĩ châm đã bị Thiêm Quân nuốt gần hết, tuy vết thương này vẫn mang đến một chút đau đớn, nhưng ảnh hưởng lại không quá lớn. Hắn lập tức ra lệnh cho Thanh Hoa, bảo nàng nhặt Tiềm Uyên lên rồi lao về phía hổ yêu kia, lập tức chém nggang một đao, thu lấy cái đầu của nó.
[ Giết chết Hỗn Nguyên cảnh Độc Giác Hổ Yêu, tổng thọ mười sáu ngàn bảy trăm năm, còn thừa sáu ngàn ba trăm năm, hấp thu xong }
"Cái này." Nhóm Tông Sư còn lại nhìn thanh trường đao trở về trong vỏ, cõi lòng lại một lần nữa rơi vào trạng thái kinh hãi đến không nói nên lời.
Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, lại đối phương trực tiếp triển lộ ra ít nhất là hai món pháp bảo, mà bản thân người này lại trẻ tuổi cỡ này, không biết đây là vị thiếu gia của thế lực lớn nào đi ra bên ngoài du lịch?
Nhưng là thế lực nào cũng được, khẳng định là không phải Võ Miếu cùng với Huyền Quang động rồi.
Bọn họ lặng lẽ nhìn về phía hai người bên cạnh.
Cùng thời điểm ấy, Trần Trung đang nhíu chặt lông mày, nhìn chằm chằm vào thanh mặc đao bên hông thanh niên nọ, không ngừng có nghi hoặc lóe lên trong mắt.
Sao cảnh tượng vừa rồi lại trông giống như Âm Thần ra tay vậy?
Nhưng nghĩ tới cảnh tượng lúc trước thanh niên này từ trên trời giáng xuống, dùng nhục thân cường thế chiến với Kim Đao Yêu Vương, lão lại âm thầm tự giếu, trực tiếp xóa bỏ ý nghĩ này đi.
Người kia đã để lộ ra Đạo Anh rồi, sao có thể là Âm Thần được chứ?
"Huynh đài, thân thủ thật tốt!" Trịnh Tử Thăng tiến lên một bước, khách khí chắp tay về phía xa: "Tại hạ Trịnh Tử Thăng của Huyên Quang động, đa tạ huynh đài đã ra tay tương trợ, đợi rời khỏi động phủ, nhất định phải đến Huyền Quang động làm khách...
Xem ra hôm nay đúng là gã có chút khí vận bên người rồi.
Đâu tiên là bản thân lấy được một quyển công pháp không tệ, sau đó lại gặp được Trân Trung cứu giúp. Chờ sau này, vừa bị yêu ma để mắt đến, lại có một tu sĩ xa lạ ra tay chém chết đám yêu ma kia.
Xem ra nội tình của thanh niên này rất sâu, cũng không biết hắn từ đâu tới. Trong Tiên Tông cũng có rất nhiều tiên môn lánh đời, dù vẫn kém hơn Huyền Quang động, nhưng cũng có giá trị để kết giao.
Nụ cười trên mặt gã rất đậm, nhưng mới nói được một nửa lại im bặt, bởi vì thanh niên mặc áo đen kia chỉ thản nhiên ngoái đầu nhìn lại, đã lập tức không nói một lời, chuyển ánh mắt về phía hai con Yêu Vương còn sống sót kia. hương 457. Rhong Bliet UJay La VỊ ¡ hieu Gia Cua ¡ he Lực Lơn ao UI Ea Ben Ngoại Uu Lịch: ¬¬ ` Tính tình thật kiêu ngạo!