Chương 460: Không Để Ý Tới Người, Lại Chào Hỏi Cùng Chó!
Chương 460: Không Để Ý Tới Người, Lại Chào Hỏi Cùng Chó!Chương 460: Không Để Ý Tới Người, Lại Chào Hỏi Cùng Chó!
Song chưởng vốn đang vòng lại, tạo thành tư thế chắp tay của Trịnh Tử Thăng có chút cứng đờ, trên mặt âm tình bất định, cuối cùng cũng chỉ có thể xấu hổ cười cười.
Giờ phút này, tính mạng của gã còn ở trên tay người khác, dù gì cũng không tiện trở mặt với đối phương.
Gã buông tay xuống, chuyển qua nổi giận nói với người bên cạnh: "Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Ngươi bảo đối kháng với Thiên Yêu quật, hiện giờ Thiên Yêu quật đang ở ngay trước mắt, còn không mau tới trợ giúp vị huynh đài này một tay?"
Trân Trung nắm chặt tay thành quyền, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại. Ngạo khí của một Hỗn Nguyên Tông Sư trong lòng lão đã sớm bị mài mòn suốt trăm ngàn năm qua... Chờ đến khi lão một lần nữa mở mắt, một tia lửa giận vốn lóe lên trong mắt đã khôi phục lại bình tính như thường.
Lão đi về phía thanh niên mặc áo đen kia, cung kính nói: "Tiền bối, ta đến giúp ngươi.'
"Ài." Mấy vị Tông Sư còn lại thở dài, bọn họ không muốn quản chuyện của Đại Càn và Huyền Quang động, đương nhiên có muốn cũng không quản được, chẳng qua mấy người đều là Hỗn Nguyên cảnh, thấy lão nhân kia bị đối đãi như vậy, trong lòng bọn họ cũng cảm thấy có chút uất ức khó chịu.
Nhưng đối đầu với kẻ địch mạnh, vẫn nên lấy yêu ma làm trọng.
Bọn họ đồng thời tung người nhảy lên: "Tiền bối, chúng ta cũng tới lược trận."
Nghe vậy, hai con Yêu Vương còn sót lại đều chậm rãi tiến đến gân nhau. Dựa theo mệnh lệnh lúc trước, chúng nó cần dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đến bên cạnh Bạch Vũ Yêu Hoàng, chỉ đơn giản là trùng hợp đi ngang qua nơi đây, trông thấy một đệ tử Huyền Quang động lạc đàn, lúc này mới muốn thuận tay xông tới thu thập đối phương.
Không ngờ vừa đối mặt một cái, Kim Đao Yêu Vương đã ngã xuống rồi.
Với thế lực của Thiên Yêu quật, vì sao lại hoàn toàn không biết gì về một thiên kiêu trẻ tuổi có thực lực mạnh mẽ như vậy?
Lần này xem như bọn họ đá trúng tấm sắt rồi.
Kế sách hiện giờ, chỉ có chạy tới bên người Yêu Hoàng mới còn đường sống... Thoát lui trước là thượng sách!
"Không cần, làm phiên ngươi giúp ta để ý tới hắn." Thẩm Nghi gật đầu với lão nhân kia, khách khí nói.
"Ách." Trần Trung vốn không ngờ thanh niên này sẽ đáp lại mình. Bởi vừa rồi, ngay cả Trịnh Tử Thăng, đối phương cũng không để vào mắt, huống chi là một tay đấm bị Huyền Quang động quát đến quát lui như lão?
Trong lúc nhất thời, Trần Trung lại có chút thụ sủng nhược kinh, lão vội vàng hành lễ nói: “Ta đi ngay đây.'
Nghe vậy, trong lòng A Thanh thoáng có chút ấm áp, không ngờ Thẩm Tông Sư vẫn còn nhớ đến gã. Hơn nữa, thực lực của đối phương còn mạnh hơn những gì gã tưởng tượng. Dù so sánh với mấy vị lão bối trong nhà cũng không kém hơn bao nhiêu.
Thái độ trước sau hoàn toàn khác biệt này khiến cho nỗi lòng vừa mới bình phục lại của Trịnh Tử Thăng lại đột nhiên sinh ra một luồng quỷ hỏa khó mà miêu tả nổi.
Gã có thể hiểu được ngạo khí của một vị thiên kiêu trẻ tuổi, lúc trước nhiều nhất gã cũng chỉ cảm thấy đối phương có mắt như mù, không biết sự mạnh mẽ của Huyền Quang động mà thôi, nhưng hiện giờ, gã lại tuyệt đối không thể chấp nhận chuyện Trần Trung có thể đè ép mình một bậc.
Không để ý tới người, lại chào hỏi cùng chó! Đây là đạo lý gì?
"Ừm." Thẩm Nghi đợi cho đến khi nọc độc bọ cạp bị Thiềm Quân hóa giải hoàn toàn, tia lửa nóng trong mắt lại nồng đậm thêm vài phần. Bỗng nhiên thân hình của hắn lại biến mất tại chỗ, trực tiếp lao về phía con chuột yêu kial
Yêu khí mãnh liệt cuốn ra, bao phủ chuột yêu vào trong đó.
Rõ ràng hắn chỉ có tu vi Hỗn Nguyên sơ cảnh, lại cứng rắn mang đến cho mọi người một loại cảm giác cường thế đến không dám nhìn thẳng vào.
Dường như hắn mới là Yêu Vương thượng cảnh, mà con chuột yêu kia chính là sơ cảnh, bị nghiền ra bã.
"ĐiI' Chuột yêu quả quyết vô cùng, ngay cả một chiêu cũng không muốn tiếp, đã lập tức nảy ra ý muốn chạy trốn rồi. Chỉ thấy cả người nó hóa thành một mảnh sương đen, trực tiếp chui xuống đất.
Vẻ mặt Thẩm Nghi vẫn bình tĩnh như thường, hắn đứng giữa không trung, hung hăng đạp mạnh một cước xuống nơi nó vừa biến mất, chịu ảnh hưởng bởi một cú đạp xuất phát dưới thân thể gầy gò kia, vậy mà cả vùng đại địa xung quanh lại "âm ầm' rạn nứt, tựa như đang có con rông đất cực lớn ở bên trong quay cuồng giấy giụa.
Âm ầm —— Một tòa u cốc vốn đang êm đẹp, lại biến thành vực sâu chỉ trong chớp mắt. Đồng thời một bóng người chật vật nhảy ra từ trong đó, còn chưa kịp phản ứng, lại bị một quyền của Thẩm Nghi theo sát mà đến, đánh thẳng vào lưng.
Tuy đối phương là loài chuột hóa yêu, nhưng tốt xấu gì cũng là một con Yêu Vương, yêu thể mạnh mẽ vô cùng lại bị nắm đấm kia trực tiếp đánh xuyên qua.
Nó không kịp thét lên, đã quay đầu lại phun ra một ngụm sương mù màu xám.
Dường như Thẩm Nghi đã sớm có chuẩn bị cho tình huống này, hắn dứt khoát đánh ra một chưởng vỗ thẳng vào cằm chuột yêu.
Một đánh, xương hàm vỡ vụn, đồng thời cái đầu của nó cũng không tự chủ được mà nâng lên, trực tiếp phun ngụm sương mù màu xám kia lên trời.
Ngay sau đó, năm ngón tay thon dài đã nắm lấy cái miệng của nó.
Răng rắc!
Trong tiếng xương nứt nặng nề vang lên, Thẩm Nghi vừa trực tiếp dùng tay bóp vỡ cái đầu chuột yêul
[ Chém giết Âm Phong Thử Yên Hỗn Nguyên cảnh, tổng thọ mười lăm ngàn chín trăm năm, thọ nguyên còn thừa ba ngàn tám trăm năm, hấp thu xong ]
Thẩm Nghi quay đầu nhìn về phía bọ cạp yêu đang chạy trốn nhưng bị mấy vị Hỗn Nguyên Tông Sư khác đi tới vây quanh.
Theo lý thuyết, khi Yêu Vương thượng cảnh đối đầu với đám tu sĩ Hỗn Nguyên cảnh bình thường này, nó mới chính là phe đi nghiền ép, nhưng giờ phút này, cũng con Yêu Vương thượng cảnh như vậy lại hoảng sợ chạy trốn, trong đầu chỉ có duy nhất một suy nghĩ đó là nhanh chóng đột phá vòng vây.
Trong khi mấy tu sĩ Hỗn Nguyên cảnh khác lại kiêng ky cây hạt vĩ độc châm của nó, nên không tới gần, dù bọn họ chưa làm bị thương được bọ cạp yêu, nhưng cũng chọc cho nó tức giận đến mắng chửi lung tung.