Chương 461: Thật Buôn Nôn!
Chương 461: Thật Buôn Nôn!Chương 461: Thật Buôn Nôn!
"Nhiều người thì có bản lĩnh gì, có dám đơn đấu với bản vương hay không?" Bọ cạp yêu gầm thét, lập tức vung hạt vĩ độc châm ra, chợt phát hiện bốn người trước mắt đều đã thu hồi Đạo Anh rồi.
Nó vô thức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thanh niên mặc áo đen kia đang dạo bước đi đến, trong tay xách hắn theo thi thể của chuột yêu. Đồng bạn vừa rồi còn kêu gọi nó mau rút lui đi, chỉ đảo mắt đã không còn hô hấp... Cũng mất luôn cái đầu.
Toàn thân bọ cạp yêu run lên, trong mắt xuất hiện vẻ tuyệt vọng, nó ngã ngồi xuống đất, sợ đến nhữn cả chân. Lại thấy Thẩm Nghi thu hồi thi thể của chuột yêu vào bảo cụ trữ vật, sau đó giơ tay lên.
Phanh! Phanh! Phanh!
Mấy vị Tông Sư nhìn bộ áo đen kia tung bay, bỗng nhiên lại có chút nói không ra lời. Bởi bọn họ chưa bao giờ trông thấy một con Yêu Vương nào chết uất ức như vậy.
Nó bị đối phương đè xuống đất, sau đó lại hứng trọn từng quyên từng quyền, đánh chết tươi, cả quá trình còn đơn giản thô bạo hơn đám lưu manh bình thường đánh nhau. Mãi cho đến khi cái đâu của con bọ cạp yêu kia cũng mất nốt, thi thể của nó mới bị thanh niên kia thuận tay thu vào trong bảo cụ trữ vật.
[Chém giết U Quang Hạt Yêu Hỗn Nguyên cảnh, tổng thọ mười sáu ngàn một trăm năm, thọ nguyên còn thừa bốn ngàn bốn trăm năm, hấp thu xong ]
"Hít.' Trịnh Tử Thăng ngơ ngác nhìn qua, lại đột nhiên phát hiện, vừa rồi gã lại nhìn tới quên hô hấp.
Phải biết rằng, Huyên Quang động có rất nhiêu môn đồ, nhưng ngoại trừ tu sĩ Hóa Thần Cảnh, hẳn là không nhiều hơn ba vị có thể giải quyết ba con Yêu Vương thượng cảnh gọn gàng như vậy.
Nghĩ đến đây, gã vội vàng cúi đầu, cố gắng che giấu cơn phẫn nộ trong mắt. Hảo hán không ăn cái thiệt thòi trước mắt. Hôm nay, không cần biết như thế nào, cứ phải đến bên cạnh Trương sư thúc đã lại nói sau.
Còn nữa, rõ ràng là tu vi của người này cực thấp, nhưng lại có thể ấn Yêu Vương xuống đánh, nhất định là có bí pháp nào đó...
Trịnh Tử Thăng nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình, mới ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy thanh niên mặc áo đen ở phía xa xa kia đang chủ động nhìn chằm chằm vào mình. Gã vội vàng nặn ra một nụ cười: "Huynh đài tu vi rất cao, tại hạ bội phục, vừa vặn sư thúc ta cũng ở trong động phủ, sau này nhất định sẽ dẫn kiến huynh đài..." Thật con mẹ nó buồn nôn!
Mấy tên Hỗn Nguyên Tông Sư thầm chửi một câu, nhất là Dư Dược Hổ, nếu không phải có Trần Trung che chở, gã chỉ hận không thể róc thịt tên khốn kiếp này ra ngay bây giờ.
Đúng là kẻ tồi tệ lại có mệnh tốt.
Đã rơi vào hoàn cảnh này rồi, đối phương vẫn có thể sống tạm được, ngược lại là huynh trưởng của gã, giờ phút này sống chết không biết, cũng không biết còn có thể cứu trở về hay không.
"Cảm tạ tiền bối đã cứu giúp." Dư Dược Hổ điều chỉnh lại tâm tình, sau đó hành lễ với người trẻ tuổi kia. Tu vi thực lực của đối phương đã đủ để gánh vác danh xưng tiền bối này của bọn họ rồi.
"Không có gì." Thẩm Nghi gật gật đầu, sau đó lại cất bước đi về phía Trịnh Tử Thăng.
"Tiên bối, đừng tin chuyện ma quỷ của hắn..." Mấy người còn lại đều thấp giọng nhắc nhở một câu, dù sao bọn họ cũng đắc tội với Huyền Quang động rồi, chẳng sợ đắc tội thêm lần nữa.
Hơn nữa, không nói đến thứ gì khác, chỉ dựa vào hai kiện pháp bảo trên người thanh niên này thôi, đã đủ để đám khốn kiếp tỉ tiện kia động tâm rồi.
Nếu đối phương còn đến trước mặt tên Trương chân nhân kia, chẳng cần nghĩ ngợi sâu xa bọn họ cũng biết kết cục sau đó là gì rồi. Bởi mấy chuyện lấy lớn hiếp nhỏ, đoạt bảo vật của người kiểu này, Huyền Quang động kia tuyệt đối có thể mặt trơ trán bóng đi làm.
"Tiền bối." Trân Trung khẽ gật đầu, rồi lùi lại nhường đường cho thanh niên kia.
Nếu những người khác đã nhắc nhở, lão cũng không cần phải nhiều lời thêm nữa. Không cần biết người nọ muốn làm gì, có phải muốn kết giao hay không, đều là chuyện của đối phương.
A Thanh liếc nhìn Trịnh Tử Thăng, vẻ mặt có chút phức tạp, nhưng Thẩm Tông Sư không nói gì, gã cũng chỉ có thể thành thành thật thật đi theo phía sau Trần Trung thôi. Dù sao đối phương nguyện ý dẫn gã cùng đi đã là hậu đãi lắm rồi, nên cố gắng hết sức, ít gây phiền phức cho người ta thì hơn. Chẳng qua loại chuyện hơn trăm tính mạng vẫn được tộc nhân truyên miệng đã khiến gã cho rằng nếu Thẩm Tông Sư đi tiếp xúc với Huyền Quang động, có thể hắn sẽ nếm phải thiệt thòi lớn.
Cứ như vậy, ở trước mắt bao người, Thẩm Nghi đi tới trước mặt Trịnh Tử Thăng. Trịnh Tử Thăng đường đường là một Hỗn Nguyên thượng cảnh, đương nhiên là không thể kêu ra hai tiếng tiên bối kia, chỉ cười cười gật gật đầu. Ngay sau đó, bỗng nhiên trong mắt gã lại có thêm một bàn tay với năm ngón thon dài, mang theo hàn ý lạnh thấu xương bắn tới!
"Ngươi điên rồi!" Gã tức giận gầm lên một tiếng, toàn thân tỏa ánh hào quang, Đạo Anh vốn đã tiêu hao cực lớn, lại trong nháy mắt bị điều động toàn lực.
Trịnh Tử Thăng nghĩ mãi mà không hiểu, rõ ràng gã và đối phương không thù không oán, càng không có mở miệng đắc tội một câu nào, vì sao người này vừa tới đã hạ sát thủ?
Nhưng trong nháy mắt mờ mịt này, gã lại bỏ lỡ mất cơ hội chạy trốn.
Chỉ thấy bàn tay Thẩm Nghi nhanh chóng chụp lên đầu Trịnh Tử Thăng, thậm chí để phòng ngừa tình huống đối phương còn cất giấu mấy loại thủ đoạn bảo mệnh gì đó, đây là lần đầu tiên hắn toàn lực thúc giục Lãnh Ngọc Huyền T¡ Thủ, cộng thêm lực đạo khủng bố đến từ năm con Yêu Vương, chỉ một đòn của hắn đã trực tiếp đè nát nhục thân của Trịnh Tử Thăng.
Trong nháy mắt, khi Đạo Anh kia định chạy trốn, một dòng nước lạnh kinh người đã phun ra ngoài, gắt gao đóng băng nó lại.
Tiếng băng nứt thanh thúy vang vọng bên tai.
Toàn thân Đạo Anh của Trịnh Tử Thăng đầy vết rạn, chỉ còn lại nỗi sợ hãi và phẫn nộ tràn ngập trong đôi mắt, gã nhìn chằm chằm vào Thẩm Nghị, giống như muốn phát ra một tiếng gào thét đây điên cuồng và không cam chịu.
Đáng tiếc, gã không thể làm được điều đó, bởi vì ngay trong tâm mắt của gã lại có thêm một đôi đồng tử dựng thẳng đầy quỷ quyệt, trong đầu cũng có một tiếng sói tru bén nhọn vừa nổ tung ra.
Thần hồn vốn đã kinh hoảng tới cực điểm lại bị chấn động mãnh liệt nọ chấn cho tán đi! Nhanh chóng biến thành một con búp bê ngọc rạn nứt.