Chương 462: Người Chết Cũng Đã Chết Rồi, Còn Ra Tay Làm Gì Nữa?
Chương 462: Người Chết Cũng Đã Chết Rồi, Còn Ra Tay Làm Gì Nữa?Chương 462: Người Chết Cũng Đã Chết Rồi, Còn Ra Tay Làm Gì Nữa?
Mãi đến tận giờ khắc này, Trân Trung mới đột nhiên phục hồi lại tinh thần, lão buột miệng hét lớn: "Tiên bối dừng tay!"
Thẩm Nghi cầm con Ngọc Oa Oa trong tay, nghi hoặc ngoái đầu nhìn lại: "..."
Người chết cũng đã chết rồi, còn ra tay làm gì nữa?
Trần Trung hoảng sợ nhìn chằm chằm vào con Ngọc Oa Oa kia, hoàn toàn không thể lý giải nổi, rõ ràng là vừa rồi còn bình thường, vì sao người này nói động thủ là động thủ ngay vậy?
Nếu chuyện Trịnh Tử Thăng chết ở trước mặt mọi người bị tiết lộ ra ngoài, những người khác còn có thể chạy trốn, tránh né Huyền Quang động truy cứu trách nhiệm.
Nhưng Đại Càn triều có thể trốn đi đâu?
Nếu nói có một vị thiên kiêu từ trên trời giáng xuống, trước trảm yêu ma, sau chém Trịnh Tử Thăng, nguyên nhân không biết, thù hận không hay, mà cả đám người xung quanh đều bình an vô sự, lông tóc không tổn hao gì, chỉ có duy nhất một mình gã chất... ai sẽ tin đây?
Huống chi Trương chân nhân còn ở trong động phủ, chẳng lẽ vị tiền bối này thật sự không sợ Huyền Quang động?
Thẩm Nghỉ khom lưng thu hồi bảo cụ trữ vật của đối phương, tính cả thứ trên tay, coi như hắn đã nhặt được ba phân nội tình trong chuyến đi lần này rồi.
Quả nhiên, phải ra ngoài mới có thu hoạch. Cứ ở lại bên trong Đại Càn triều, sao có thể tích góp được vốn liếng phong phú nhường này?
"A?" A Thanh nhìn thi thể của Trịnh Tử Thăng, lại có chút mơ hồ, dùng sức vỗ vỗ trán.
Quả nhiên... Thẩm Tông Sư làm việc, không giống bình thường. Mỗi một bước đi đều khiến gã hoàn toàn không đoán ra được. Nhưng... Nếu để cho phụ thân biết Huyền Quang động lại có một vị môn đồ vẫn lạc, hẳn là toàn bộ tộc nhân đều sẽ vô cùng vui vẻ.
Ý niệm tới đây, A Thanh vội vàng lấy giấy bút ra, muốn ghi chép điểm đặc thù của vị Tông Sư này, nhưng gã còn chưa kịp viết, đã bị Thẩm Nghi cướp đi, còn thuận tiện lườm gã một cái.
Ghi ghi ghi... ngay tại hiện trường giết người, ngươi cũng phải ghi chép sao? Có cần dứt khoát đến Huyền Quang động cáo trạng hay không? A Thanh gãi gãi đầu, đột nhiên mới phản ứng lại, vội vàng nói: "Xin lỗi, xin lỗi... tại ta quen rồi."
"Được rồi, đi theo ta đi." Thẩm Nghi liếc nhìn Trần Trung một cái, cũng không giải thích quá nhiều.
Lần này hắn ra ngoài, ưu thế lớn nhất chính là người bên ngoài hoàn toàn không biết bối cảnh của hắn, nghĩa là không cân biết hắn làm cái gì, đều không có liên quan đến Đại Càn Võ Miếu, coi như bớt được rất nhiều trói buộc.
Vì vậy, hiện tại hắn cũng không có ý định nói rõ tình huống với vị Tuần Tra sứ này, cứ thả đối phương về Đại Càn trước đã, nói như thế nào cũng có thể giải quyết được không ít phiền toái.
Trân Trung buông bàn tay ra.
Đã đến nước này rồi, người kia còn nhất định phải đi tìm vị tiên bối nọ để liều mạng, đây không phải là đầu óc chập mạch sao?
Lại nói, Trịnh Tử Thăng là người của Huyền Quang động, chứ không phải là phụ thân của họ Trân nhà lão. Đối phương chết rồi, trong lòng lão cũng nhẹ nhõm hơn, coi như đã xả được một ngụm ác khí.
Lúc này, cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước mà thôi.
Nghĩ đến đây, lão cũng cất bước đi theo.
Mấy vị Tông Sư còn lại cùng nhau nhường ra một con đường, tuy đến cuối cùng, bộ công pháp kia vẫn không rơi vào trong tay mình, nhưng nó rơi vào tay thanh niên này cũng khiến người ta tin phục hơn bị Trịnh Tử Thăng cướp đi.
Huống chi, người ta còn ôm hết mọi chuyện vào mình rồi. Sau khi đám người bọn họ rời khỏi động phủ, cũng không cần phải trốn Đông trốn Tây nữa.
"Đa tạ tiền bối đã báo thù cho huynh trưởng của ta, nếu có gì cân dùng đến huynh đệ Dư gia, ngài cứ việc mở miệng!" Dư Dược Hổ khom lưng hành lễ.
Gã nói ra những lời này, ngoại trừ sợ hãi thực lực của đối phương, bên trong còn có thêm mấy phần chân tình thực dạ.
Thế lực Huyền Quang động kia quá mức khổng lồ, bởi vậy, chỉ cần rời khỏi nơi này, là dù muốn đến đâu, Dư gia cũng không còn cơ hội báo thù nữa.
"Ta muốn đưa huynh trưởng đi dưỡng thương trước, sẽ không quấy rây ngài nữa."
Dứt lời, gã vội vàng khiêng huynh trưởng nhà mình lên, nhanh chóng bay ra ngoài. "Chúng ta xin được cáo lui trước." Những người còn lại cũng nhao nhao tế Đạo Anh ra.
Tình thế trước mắt, vừa có Huyền Quang động vừa có Thiên Yêu quật, lại có thêm một vị thiên kiêu không rõ thân phận như vậy bước lên chiến trường, chỉ sợ hành trình tiến vào động phủ lần này, đã không phải đám Hỗn Nguyên cảnh bình thường như bọn họ có thể tham dự vào được, làm tốt chuẩn bị rời đi từ trước mới là lựa chọn khôn ngoan.
"Chuyện này." Trần Trung có chút nghi hoặc nhìn lại, chợt phát hiện ai muốn muốn đi, thanh niên kia cũng chỉ thoáng gật đầu một cái. Hành động này đã đủ để nói lên mọi chuyện rồi, nghĩa là đối phương không định bắt người khác đi dò đường thay mình.
Nhưng vì sao hắn lại cố tình muốn giữ lão ở lại?
Trân Trung nghĩ mãi mà không rõ, trong lúc đang ngơ ngác lại phát hiện thanh niên kia đã đi xa rồi.
"Kiểm kê thu hoạch giúp ta, sau đó xếp toàn bộ loại tốt vào." Thẩm Nghi lấy ba cái túi trữ vật kia ra, thẳng thừng đưa cho A Thanh.
Loại công việc này, một con yêu ma như Thanh Hoa phu nhân không làm được, thứ gì tốt cũng không nhận ra, đúng là đâần muốn chất.
"Được! Đa tạ Thẩm Tông Sư" A Thanh vui vẻ nhận lấy cái túi.
Gã đi chuyến này, mục đích chủ yếu là gia tăng kiến thức, mà có phương thức nào để gia tăng kiến thức thích hợp hơn là đi lục lọi bảo cụ trữ vật của người khác đâu?
"Không có việc gì.' Thẩm Nghi gật gật đầu, lại nhìn chằm chằm vào vật trong tay. Một miếng ngọc giản, còn có một quyển sách dày.
Thẩm Nghi dùng thần niệm chạm vào ngọc giản. Những chữ nhỏ lít nha lít nhít lập tức tràn vào trong đầu. Đợi hắn tiêu hóa xong, trên bảng giao diện lại lặng yên có thêm một hàng chữ viết.
[Hóa Thần ( Trân). Ly Hỏa Phần Tâm Chưởng quyển thượng: Chưa nhập môn }
Lúc trước, Thẩm Nghi từng dừng lại trên không trung một lát, sau khi nghe rõ mấy người kia nói chuyện với nhau, hắn đã âm thâm suy đoán, có vẻ như thứ mà đám người này đang nói đến, tuyệt đối không đơn giản.