Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 464 - Chương 464: Rời Quê Ra Ngoài, Thân Bất Do Kỷ!

Chương 464: Rời Quê Ra Ngoài, Thân Bất Do Kỷ! Chương 464: Rời Quê Ra Ngoài, Thân Bất Do Kỷ!Chương 464: Rời Quê Ra Ngoài, Thân Bất Do Kỷ!

"Tiền bối... Kỳ thật Trân Trung cũng không quá nguyện ý tiếp tục đi sâu vào trong đó, bởi từ nãy đến giờ, lão vẫn mơ hồ có một chút dự cảm không tốt.

Dựa theo tình huống vừa gặp được hồi nấy, hẳn là lần này Thiên Yêu quật bên kia có chuẩn bị mà đến, và mục tiêu của bọn chúng chính là Trương Minh Dương.

Có lẽ mấy con Yêu Vương kia lúc trước chỉ để làm nền mà thôi, muốn chém giết một vị chân nhân Hóa Thần cảnh, tuyệt đối phải có Yêu Hoàng tham dự vào, hơn nữa, vị Yêu Hoàng kia còn có đủ tự tin sẽ nghiền ép được Trương Minh Dương.

Lui một vạn bước, coi như không có Thiên Yêu quật tham dự vào thì chờ đến khi Trương Minh Dương nhìn thấy lão, lại dựa theo lệ cũ, Trân Trung vĩnh viễn là người thay gã dò đường.

Những vị Tông Sư khác của Đại Càn đều ngã xuống như vậy, chỉ vì cảnh giới của Trân Trung hơi thâm hậu hơn một chút, kinh nghiệm cũng tương đối lão luyện hơn một chút, mới có thể sống tạm đến tận ngày hôm nay.

“Thôi.

Rời quê ra ngoài, thân bất do kỷ.

Lão nhân khẽ lắc lắc đầu, lại toàn lực thúc giục Đạo Anh đi theo.

Hóa ra không phải muốn biết để tránh đi sao?

A Thanh bị nắm chặt phần gáy, cả người bị cơn cuồng phong thổi tới trước mặt, không ngừng lắc lắc lư lư.

Kỳ thật gã rất muốn nói mình cũng có loại bảo cụ cưỡi mây này, nhưng khi lặng lẽ ngẩng đầu nhìn sườn mặt bình tĩnh của Thẩm Nghi một cái, gã lại dứt khoát ngậm miệng lại. Đừng thấy Thẩm Tông Sư trâm mặc ít nói, nhưng lúc hắn đã ra tay thì tuyệt đối không khách khí chút nào, gã vẫn nên yên tĩnh xuống sẽ tốt hơn.

Đợi cho đến khi quen với động tĩnh như vậy, A Thanh mới tò mò đưa mắt nhìn chung quanh, lập tức nói khẽ: "Thẩm Tông Sư, chúng ta sắp đến rồi."

Thẩm Nghi hơi gật đầu, lại nhanh chóng thu hồi đám mây hồng dưới chân, trực tiếp hạ xuống phía dưới. Bàn tay hắn vung lên, lập tức khoác lên người chiếc áo choàng màu đen như mực.

Kỳ thật sau khi tiến vào nơi này, có thể thu hoạch được linh căn cộng thêm công pháp, đã khiến hắn khá hài lòng rồi, sở dĩ hắn vẫn quyết định tiếp tục xâm nhập vào bên trong, chỉ đơn thuần là muốn nhìn xem có thể nhặt được chỗ tốt nào đó hay không.

Nếu có thể gặp được một con Yêu Hoàng bị thương nặng... chẳng phải phần thu hoạch này còn trân quý hơn đống pháp bảo kia rất nhiều sao?

"Hẳn là trên người ngươi có bảo vật gì đó để thu lại khí tức?" Thẩm Nghi nghiêng đầu nhìn lại.

"CóI" A Thanh bắt đầu lật túi trữ vật của mình lên, rất nhanh đã lấy ra ba cái trận bàn lớn bằng bàn tay, lần lượt đưa cho Thẩm Nghi và Trần Trung ở sau lưng, cũng tận tình dạy cho hai người bọn họ biết phương pháp sử dụng.

Mặc dù Thẩm Nghi có áo choàng của Thanh Hoa, nhưng thủ đoạn thu liễm khí tức càng nhiều càng tốt, có thể giấu kín toàn bộ bản thân mới được gọi là tốt.

"Cái này... Đa tạ." Trân Trung tiếp nhận miếng trận bàn kia, khẽ nhìn lướt qua, đồng tử bỗng nhiên co rút lại. Dường như lão đã nhận ra điều gì đó, mới lén lút liếc mắt nhìn A Thanh, nhưng hẳn là nghi ngại Thẩm Nghi, nên đến cuối cùng, lão đã quyết đoán giấu kín suy đoán đó xuống tận đáy lòng.

Tiếng gió hiu quạnh, rừng trúc lao xao, như một vùng biển xanh ôn hòa.

Nhưng ngay phía trước cảnh tượng làm người ta vui vẻ thoải mái này, lại có ba bộ thi thể nằm chỉnh tê dưới đất, trên bộ túi da rách nát kia còn cắm đây những cây trúc bén nhọn.

Bên trong trống rỗng, hệt như Đạo Anh đã bị người khác nhặt đi rồi.

Đường đường là Hỗn Nguyên Tông Sư, lại chết dưới một mảnh trúc xanh nhìn như tầm thường này, đúng là hoang đường cực độ.

Trương Minh Dương đứng chắp tay, bộ trường bào với hai màu trắng đen trên người khe khẽ lay động, nhưng trên mặt gã lại không có ý cười như lúc còn ở bên ngoài nữa. Một đôi mắt âm trầm, khiến người khác không rét mà run.

Môn đồ Huyền Quang động đang đứng bên cạnh gã, vừa nhìn thấy sắc mặt sư thúc, trong lòng sợ hãi vô cùng, chỉ có thể trút lửa giận lên người kẻ khác: "Một đám phế vật! Đưa cho các ngươi bản đồ, nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa có bất kỳ tiến triển gì? Cái lũ này làm ăn kiểu gì không biết!"

Chỉ thấy hai tên Hỗn Nguyên Tông Sư đang cầm ngọc giản trên tay, run rẩy đứng phía trước rừng trúc, đôi mắt đỏ ngâu.

Bản đồ cái chó gì? Hơn bảy mươi loại biến hóa bất đồng, trong khi tất cả đều là suy đoán vô căn cứ, cầm thứ này trong tay có dùng được cái rắm áil Ba người lúc trước đã thử ra tổng cộng là hơn hai mươi con đường sai lầm rồi. Nếu hai người bọn họ muốn sống sót, nhất định phải tìm ra một sinh lộ (con đường sống), có khả năng là không hề tồn tại, từ trong những con đường còn lại kia.

Nhưng chỉ có thể tiến, không thể lùi.

Bởi vì trong rừng trúc phía trước có lẽ vẫn còn sinh lộ, nhưng lui về phía sau thì nhất định là thập tử vô sinh. Bởi vì một vị cao nhân Hóa Thần cảnh không kiêng nể gì, còn đáng sợ hơn cánh rừng trúc này nhiều.

"Trân Trung đâu? Vì sao còn chưa tới?" Rốt cuộc Trương Minh Dương cũng lên tiếng, giọng nói lạnh lẽo như huyền băng.

Gã đã chịu đựng đám người vô dụng này đủ rồi, chẳng những tu vi thấp, còn không có một chút kinh nghiệm phá trận nào, dùng bọn họ đúng là lãng phí thời gian.

So với Tông Sư đã được dạy dỗ tốt của Đại Càn, đám người này thực sự khiến người ta thất vọng đến cực điểm.

"Sư thúc, hẳn là hắn trốn đi rồi." Môn đồ Huyền Quang động nhẹ giọng nói: "Lâm trận bỏ chạy, chờ sau khi ra ngoài, nhất định phải để hắn ghi nhớ thật kỹ."

"Chuyện này còn cần ngươi tới dạy ta sao?"

Trương Minh Dương liếc mắt nhìn gã, tên môn đồ kia vội vàng cúi đầu nói: "Đệ tử không dám!"

Tuy là đồng môn, nhưng giữa Hóa Thần cảnh và Hỗn Nguyên cảnh vốn không tồn tại một chút tình nghĩa gì, đối phương đã triệt để thoát khỏi thân thể phàm thai của sinh linh do thiên địa tạo ra rôi. Trong mắt đối phương, gã và nhóm Hỗn Nguyên Tông Sư khác cũng không có gì khác biệt.

"Đồ khốn nạn." Trương Minh Dương liếc về phía sau, trong mắt lóe lên vài phần sát ý.

Đúng vào lúc này, hai tên Hỗn Nguyên Tông Sư phát hiện ra gã đang thần du thiên ngoại, lập tức liếc mắt nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ quyết tuyệt. Thay vì bị đối phương ép đến mất mạng, còn không bằng nhân cơ hội này trực tiếp bỏ trốn thử xem.

Ai đi đường nấy, sống chết do mệnh.
Bình Luận (0)
Comment