Chương 465: Bạch Vũ Yêu Hoàng!
Chương 465: Bạch Vũ Yêu Hoàng!Chương 465: Bạch Vũ Yêu Hoàng!
Không cần nói câu nào nhưng ý tứ ra sao lại hiểu.
Chỉ trong chốc lát, quang hoa trên thân thể hai người đã nở rộ, trực tiếp phân chia hai bên Nam Bắc sau đó chạy thục mạng đi!
Tu vi của bọn họ thấp hơn Huyền Quang động, nhưng nếu đặt ở bên ngoài, hai vị cường giả Hỗn Nguyên sơ cảnh đã đủ để chấn nhiếp một phương rồi.
Giờ phút này, cả hai toàn lực chạy trốn, chỉ trong chớp mắt đã biến mất vô ảnh vô tung.
"Hả?" Môn đồ Huyền Quang động có chút kinh ngạc nhìn lại, trong đáy mắt lập tức có thêm mấy phần giật mình.
Chạy trốn trước mặt một vị tu sĩ Hóa Thần cảnh?
Đây là bị dọa cho đầu choáng váng rồi sao?
Quả nhiên, ngay cả mí mắt, Trương Minh Dương cũng không buồn nhấc lên, gã chỉ nhẹ nhàng phất tay áo, khí tức thiên địa đã trực tiếp trở nên bạo động rồi.
Ngay sau đó, hai bóng người vừa chạy trốn lại bị đập phải bay trở về gần như cùng một lúc. Vết thương trên người không giống nhau, nhưng Đạo Anh đang lộ ra ngoài lại có thêm chỉ chít những vết rạn.
Hào quang trong mắt hai người nhanh chóng ảm đạm, mắt thấy đã không còn tính mạng nữa rồi.
"Cái này..." Môn đồ kia cũng không biết vì sao sư thúc mình lại đột nhiên hạ sát thủ, nhưng vẫn cung kính tán dương: "Không hổ là Trương sư thúc, tu vi tiến nhanh..."
Sắc mặt Trương Minh Dương chuyển thành âm lãnh, gã chậm rãi buông bàn tay xuống, liếc mắt nhìn đối phương, lạnh nhạt phun ra hai chữ: "Câm miệng."
Đây vốn không phải là thủ đoạn của gã.
Dường như để nghiệm chứng cho lời nói của Trương Minh Dương, chỉ trong phút chốc, hai bóng người đã không nhanh không chậm xuất hiện ở sau lưng họ rồi. Đợi cho đến khi thấy rõ dáng vẻ của người đến, môn đồ kia lập tức im bặt, cả mảng lưng đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Ở một nơi cực xa trong rừng, một thanh niên mặc áo bào đen đang khoanh tay đứng thẳng, một tia khác thường chợt xẹt qua đôi mắt trong suốt kia.
Sau lưng hắn, bàn tay đang cầm trận bàn của A Thanh cũng khẽ run lên: "Đây là..." Gã còn chưa nói xong, Trần Trung bên cạnh đã dùng sức xua tay, ra hiệu cho đối phương không nên nói. Chính bản thân lão nhân cũng phải dùng sức kiêm chế gợn sóng trong lòng, cố gắng duy trì vẻ trấn định.
Lão là Tuần Tra sứ của Đại Càn, lại từng giao chiến với vô số yêu ma ở Huyền Quang động, nhưng bóng người trắng như tuyết trước mắt kia, vẫn khiến trái tim lão không thể kiêm chế nổi, lập tức đập nhanh hơn.
Ngoại trừ bộ lông vũ màu trắng như tuyết kia, thoạt nhìn nó cũng chỉ là một con hạc bình thường, không cao bằng người, có đôi chân dài mảnh khảnh, đang thong thả bước đến gần, nhưng một tôn tại đơn giản như vậy, lại khiến Trương Minh Dương ở phía đối diện phải vội vàng lui về phía sau nửa bước theo bản năng.
So sánh với nó, con trư yêu với dáng người to lớn đang ở phía bên kia lại có vẻ không quá thu hút.
"Quật thứ bốn mươi hai, Bạch Vũ Yêu Hoàng." Trần Trung sử dụng bí pháp truyền âm, lập tức nhìn về phía Thẩm Nghi.
Thiên Yêu quật hoàn toàn xứng đáng là bá chủ của nơi này, bọn chúng đồng thời đối kháng với ba phương thế lực là Ngô Đồng sơn, Huyền Quang động lại cộng thêm Võ Miếu Đại Càn, nhưng vẫn có thể chiếm thế thượng phong.
Bạch Vũ Yêu Hoàng này có thể xếp thứ bốn mươi hai trong đó, đã được coi là một thành viên trong nhóm cường giả đứng ở đỉnh cao nhất kia rồi.
A Thanh vội vàng đi lục lọi mấy món đồ bên trong bảo cụ trữ vật, sau đó lấy ra ba vật giống như đá cuội, bên trên có khắc một tòa pháp trận huyền ảo. Gã vội vàng nhét thứ này vào trong tay hai người kia.
"Người của Huyền Quang động có thể địch lại Yêu Hoàng này không?"
Viên đá cuội này cũng tương tự với cái chuông bạc, nhưng không có bất cứ dao động khí tức gì.
"Địch cái gì chứ...
Trân Trung bất đắc dĩ nhìn A Thanh một cái, từ khi nào Hứa gia lại xuất hiện một đứa hậu bối đơn thuần như vậy rồi?
Mỗi lần đối phương lấy đồ vật ra, phàm là để người có chút kiến thức chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra bối cảnh của người này rồi.
Gặp được người thuộc Đại Càn như lão còn tốt, nhưng vị thiên kiêu tiên bối phía trước kia, ai biết đối phương có thân phận gì, nếu người ta hơi có chút tâm tư, khẳng định có thể làm Hứa gia chịu thiệt thòi lớn! Nghĩ đến đây, lão lại thở dài nói: "Tuy Trương Minh Dương rất mạnh, nhưng xét trong cảnh giới Hóa Thân, cũng không được coi là thượng thừa, ít nhất cũng kém Bạch Vũ Yêu Hoàng nửa cấp bậc, có thể thoát được tính mạng đã coi là không tệ rồi."
Quả nhiên... đúng như lão dự liệu, lân này Thiên Yêu quật trực tiếp nhắm vào Huyền Quang động rồi.
"Tiền bối, đi trước đi!" Mặc dù lão không dám đắc tội với Thẩm Nghi, nhưng việc đã đến nước này, lại không thể không nhắc nhở.
"Nhìn trước xem sao đã." Thẩm Nghi yên tĩnh chăm chú nhìn về phía trước.
Lời này vừa nói ra, hai người kia lập tức lộ vẻ kinh ngạc.
Cái này... cái này cũng có thể đứng xem náo nhiệt sao?
Trong lúc mấy người bọn họ đang trò chuyện, con bạch hạc kia đã đi tới trước người Trương Minh Dương. Từ đầu tới cuối, nó đều bày ra dáng vẻ nhàn nhã kia.
Nhưng Trương Minh Dương lại không có một chút ý tứ nào muốn quay người thoát đi, ngược lại biểu cảm trên mặt gã lại không khác hai vị Hỗn Nguyên Tông Sư lúc trước là bao.
Bởi xoay người có nghĩa là đã mất tiên cơ. Mà kết cục khi bị mất đi tiên cơ chính là trực tiếp ngã xuống ở nơi này.
"Thấy bản Hoàng ngươi rất ngạc nhiên sao?" Rốt cục, Bạch Vũ Yêu Hoàng cũng đứng thẳng lại, trong giọng nói còn mang theo vài phần ý cười: "Ăn ngon không?"
"Cái gì? Trương Minh Dương lạnh lùng nhìn qua.
"Ta hỏi ngươi, mấy vị Yêu Vương dưới trướng huynh trưởng của bản Hoàng có ngon miệng không?" Bạch Vũ Yêu Hoàng giương cánh hỏi.
"Ta không biết ngươi đang nói cái gì. Trương Minh Dương hơi cúi đầu xuống, nói: "Ta vào Bát Phương Thực Lâu, cái gì cũng không ăn... Nếu ngươi nói là Nhiếp Quân, thì ta ở lầu ba, hắn ở lầu chín, hai bên chưa gặp mặt, nếu ngươi muốn thay huynh trưởng ngươi trút giận, thì nên đi tìm hắn."
Bạch Vũ Yêu Hoàng nghe vậy, bỗng nhiên lại cười nói: "Nếu ta dám đi tìm hắn, còn tìm ngươi làm gì?”
Nó nói lời này mà không có chút ngượng miệng nào. Có vẻ như e ngại Nhiếp Quân, cũng không tính là chuyện mất mặt.