Chương 467: Ngươi Còn Thủ Đoạn Gì Khác Không?
Chương 467: Ngươi Còn Thủ Đoạn Gì Khác Không?Chương 467: Ngươi Còn Thủ Đoạn Gì Khác Không?
Đúng vào lúc này, lại thấy một luồng bạch quang trực tiếp nổ tung từ bên trong đống dây leo vô tận kia.
Ngay sau đó, hàng loạt dây leo đều đứt gãy, đồng thời một bóng người cũng từ bên trong nhảy ra, toàn thân trên dưới vừa có thêm mười mấy cái lỗ thủng, máu chảy ồ ạt, nhuộm đỏ cả người, trông vô cùng chật vật.
Không thấy bạch hạc, lại thấy một nam nhân mặc áo lông vũ, trong tay câm một thanh trường kiếm do linh vũ tụ lại mà thành.
Người nọ mang theo biểu cảm phức tạp, biến đổi không ngừng, lập tức nhìn xuống phía dưới.
Ngay tại khoảnh khắc ấy, chín thanh trường kiếm kia đồng loạt đánh tới, hạc yêu phẫn nộ đến nghiến răng, đột nhiên chém vũ kiếm xuống.
Khi vung kiếm, nó lại một lần nữa phun một ngụm huyết tương tanh hôi, hiển nhiên đã dùng tới toàn lực!
Chỉ nghe một tiếng vang trâm thấp, ba thanh phi kiếm đều bị chặt đứt ngang, trực tiếp rơi xuống đất. Kiếm quang còn lại vẫn chém về phía Trương Minh Dương bên dưới.
Trong nháy mắt, vô số nhánh dây leo kia đã nhanh chóng trở vê phòng ngự, chúng quấn quanh trước mặt gã, tạo thành một bức tường cao hơn mười trượng, nhưng lại nhanh chóng bị luồng kiếm quang kia phá vỡ.
Chỉ một kiếm, Trương Minh Dương đã bị chém bay ra ngoài! Phân bụng có thêm một cái lỗ thủng thật sâu, dù không có huyết tương chảy ra, nhưng cũng đủ khiến ngũ quan của gã trở nên vặn vẹo.
"Ngươi còn thủ đoạn gì khác không?" Bạch Vũ Yêu Hoàng đứng lơ lửng giữa không trung, chậm rãi nhắm vũ kiếm tới, lạnh giọng nói: "Bản Hoàng chơi chán rồi."
Dưới cơn đau dữ dội, Trương Minh Dương run rẩy cả người, lại hung ác ngẩng đầu nhìn lên. Gã hoàn toàn không ngờ, thực lực giữa hai bên lại chênh lệch lớn như vậy. Dưới tình huống gã chiếm hết tiên cơ, vẫn thua đối phương không chỉ một bậc.
Gã thở hổn hển nói: "Đừng nhiều lời vô nghĩa, ngươi cứ việc nói thẳng đi, ta cần phải dùng cái gì để đổi mạng, cái gì ta cũng có thể làm."
Bạch Vũ Yêu Hoàng cũng có chút cảm khái với da mặt của đối phương. Nên đánh lén sẽ đánh lén, đánh không lại là trực tiếp nhận thua, chẳng có một chút do dự nào. "Nên đi rồi..." Ở phía xa xa, A Thanh thận trọng kéo tay áo Thẩm Nghi.
Thắng bại đã phân, nếu còn không đi, lát nữa sẽ không đi được.
Mặc dù Trần Trung không nói chuyện, nhưng vẫn dùng sức gật đầu tỏ vẻ tán thành.
Đột nhiên, hai người bọn họ lại trông thấy Thẩm Nghi chậm rãi tiến lên một bước.
Lần này, ngay cả sắc mặt của A Thanh cũng biến thành trắng bệch.
Tuy mỗi lần, gã đều không đoán được đối phương đang muốn làm cái gì, nhưng lại không ngờ, đến lần này rồi mình vẫn đoán sai.
Cùng lúc đó, đột nhiên có một vật cực kỳ khổng lồ từ trên trời rơi xuống. Kim quang chói mắt thắp sáng cả khung trời, giống như một luồng lưu quang thế đại lực trâm hung hăng đánh thẳng về phía Bạch Vũ Yêu Hoàng!
"Tên súc sinh ti tiện nhà ngươi còn giấu giếm hậu chiêu!" Nam nhân mặc áo lông lập tức biến sắc, gã biết người của Huyền Quang động âm hiểm, nhưng không ngờ bọn họ có thể âm hiểm đến mức này! Vừa cầu xin tha thứ vừa đánh lén.
Gã bất ngờ không kịp chuẩn bị, vội vã quay người, trong tâm mắt đã có thêm một nắm đấm màu vàng to lớn không gì sánh được.
OanhlI!
Bạch Vũ Yêu Hoàng vốn đã bị trọng thương, thân thể còn bị người kia đập mạnh xuống. Mặt đất rung chuyển, bụi mù nổi lên bốn phía. Một bóng người cường tráng cao hơn hai trượng chậm rãi xuất hiện trong tâm mắt mọi người, với phần lưng lấp lánh như dùng hoàng kim tưới tắm, cùng một chuỗi hoa văn màu đỏ tươi hung khí bức người!
Kim Thân Pháp Tướng đột nhiên xuất hiện đã khiến cả đám người ngây dại.
A Thanh vô thức buông lỏng ống tay áo rộng thùng thình của Thẩm Nghi ra, đôi mắt càng mở càng lớn, ngay cả hô hấp cũng dồn dập hơn vài phần.
So với tu sĩ Hóa Thần cảnh bình thường, thì không thể nghi ngờ, một bộ Pháp Tướng to lớn mang theo kim quang chói mắt, do Âm Thần điều khiển kia, sẽ mang đến cho người ta lực trùng kích càng lớn hơn!
Sinh linh do hương hỏa nguyện lực ngưng tụ mà thành.
Siêu phàm thoát tục, tựa như Thần Phật.
Nó nắm tay đứng thẳng, hai vai dày rộng, trên cánh tay phải có một con rồng vàng hung ác quấn quanh.
Kim Long vốn quấn quanh cánh tay kia lại chậm rãi nhúc nhích người, dùng ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ: "Xùy!" "Phốc!"
Phải hứng trọn một quyền vừa rồi, bộ áo lông vũ màu trắng trên người Yêu Hoàng đã rách tan thành mảnh nhỏ, nó dùng bàn tay chống vào đầu gối, muốn đứng lên, lại lảo đảo một cái.
Hạc yêu phun ra một ngụm huyết tương, phản ứng đầu tiên của nó là nhìn chằm chằm vào bộ Kim Thân kia, sau đó mới hung tợn quay đầu nhìn về phía Trương Minh Dương bên cạnh!
Lúc trước khi nghe tên này cầu xin tha mạng, đúng là trong một cái chớp mắt, Bạch Vũ Yêu Hoàng đã có chút do dự rồi. Nó không biết mình có nên dùng thủ đoạn khống chế Trương Minh Dương, sau đó mượn dùng thân phận của đối phương ởđi thiết kế cái bấy, phục kích cường giả chân chính của Ngô Đồng sơn hay không.
Không ngờ tên ti tiện này còn ẩn giấu thủ đoạn.
Kim Thân Pháp Tướng...
Có thể dùng hương hỏa nguyện lực thành tựu cảnh giới Hóa Thần, tính đi tính lại cũng chỉ có mấy quốc gia ít ỏi kia thôi. Mà đại bộ phận những kẻ kia đều là tu sĩ thành danh đã lâu rồi, và tuyệt đối không xuất hiện một bộ Kim Thân nào có diện mạo hung ác như vậy.
Hơn nữa, thế lực có thể cung cấp nuôi dưỡng thêm một vị Kim Thân Hóa Thân, chẳng lẽ là Đại Càn Võ Miếu? Hay đã có quốc gia nhỏ nào đó tích lũy đủ nội tình rồi?
Không cần biết chân tướng ra sao, hôm nay nhất định là nó dính bấy rồi!
"Ta..." Trương Minh Dương bị Bạch Vũ Yêu Hoàng trừng mắt nhìn như vậy, trong lòng phức tạp vô cùng, lại khó có thể nói rõ ra.
Bởi vì chuyện này vốn chẳng liên quan gì tới gã cả, hoàn toàn là niềm vui ngoài ý muốn.
"Bản Hoàng làm thịt ngươi trước!" Bạch Vũ Yêu Hoàng bị Trương Minh Dương liên tục lừa mấy lần, trong lòng vô cùng phẫn nộ.
Đúng rồi, ai bị người khác coi là kẻ ngu xuẩn không có đầu óc mà trêu chọc đến mấy lần như nó cũng phải nổi giận mà thôi.
Chỉ thấy nó đột ngột ném ra một cây giáo cán dài, lại câm linh vũ trường kiếm trong tay, điên cuông đánh về phía Trương Minh Dương!