Chương 470: Đây Mới Thực Sự Là... Vô Địch Dưới Hóa Thân Cảnh!
Chương 470: Đây Mới Thực Sự Là... Vô Địch Dưới Hóa Thân Cảnh!Chương 470: Đây Mới Thực Sự Là... Vô Địch Dưới Hóa Thân Cảnh!
Về phần thanh niên mặc áo đen này...
Con trư yêu kia đột ngột giơ cánh tay lên, chuẩn bị tiện tay giải quyết đối phương giống như lúc đầu khi giết chết vị Hỗn Nguyên sơ cảnh kia.
"Hỗ trợ! Để ta bày trận." A Thanh dứt khoát thò tay vào túi trữ vật, trong tay đã có thêm mấy miếng bạch ngọc.
Trân Trung khẽ thở dài một tiếng, lão cũng không do dự nữa, trực tiếp nhảy ra ngoài. Nhưng hai chân còn chưa đứng vững, đã nhìn thấy con trư yêu kia vọt tới bên cạnh thanh niên, bàn tay nó giơ lên cao, sau đó âm vang một tiếng, hung hăng vỗ xuống dưới!
Nhưng cánh tay to lớn kia lại không thể hoàn toàn đè xuống. Chỉ vì Thẩm Nghi đã sớm đưa tay đặt lên mặt trong cánh tay của nó, sau đó năm ngón tay bỗng dưng nắm chặt lại.
Ngay dưới ánh mắt ngạc nhiên của A Thanh và Trần Trung, con lợn rừng khổng lồ kia trực tiếp bị Thẩm Nghi lật ngã xuống đất!
Âm ầm —— Vốn dĩ trư yêu đánh ra một kích kia còn mang theo một chút tùy ý, nhưng trong nháy mắt khi lực đạo bàng bạc truyên đến trên cánh tay, lại lập tức khiến nó tỉnh táo lại.
Đáng tiếc là đã quá muộn, cả thân thể nó đã nằm trên mặt đất rồi.
Trong tâm mắt của trư yêu, phía trên khuôn mặt tuấn tú không chút cảm xúc kia lại nổi lên vài phần rét lạnh. Trường đao Tiềm Uyên đã sớm bị hắn nắm chắc trong tay. Bởi vì tốc độ xuất đao cực nhanh, khiến cho những nhát đao này trực tiếp đan xen thành lưới như một mảnh sương mù dày đặc màu đen nhánh giữa không trung.
Phốc! Phốc! Phốc!
Những nơi trường đao đi qua, da thịt của trư yêu đều nổ mạnh. Chỉ trong nháy mắt, kịch độc vốn đang bao phủ trên lưỡi đao đã dung nhập vào máu của nó.
Lại nói, sau khi được ma huyết nuôi nấng, nọc độc của Thiêm Quân đã vượt xa trước đây. Bởi vậy, ngay khi bị nọc độc đi vào trong máu, toàn thân con trư yêu đều có nước mủ tan ra, vết thương dữ tợn đáng sợ, bốc lên mùi hôi thối nồng nặc.
Nó dùng hết toàn lực nắm lấy thân đao thon dài kia. Lưỡi đao sắc bén cũng thuận thế cắm vào lòng bàn tay nó.
Trư yêu cố nén cơn đau nhức kịch liệt truyên đến, trong lòng nảy sinh ý tưởng ngoan độc, muốn trực tiếp đoạt lấy cây trường đao này, nhưng nó dùng hết sức lực lại thành vô ích, bởi vì Thẩm Nghi lại dứt khoát buông lỏng chuôi đao ra.
Sau đó, một chuỗi hàn khí trực tiếp thổi quét qua đến từ năm ngón tay của hắn, hắn lập tức nắm tay lại thành quyền, hung hăng đập xuống.
Phải hứng chịu một quyền đến từ nắm tay to lớn với những khớp xương rõ ràng kia, chiếc răng nanh bén nhọn của con trư yêu lập tức bị đánh gãy chỉ trong nháy mắt, tâng da mặt thật dày với lớp lông mao cứng chắc bên trên cũng bị xuyên thủng qua.
Dòng nước lạnh mãnh liệt trực tiếp rót vào khoang miệng của nó, lại nhanh chóng chảy dọc theo yết hầu rót vào lục phủ ngũ tạng.
Trư yêu còn chưa kịp phản ứng, đã cảm nhận được cả thân thể mình đều rơi vào ngưng trệ, ngay cả yêu huyết nóng bỏng cũng không còn chảy nữa. Nó trừng to mắt, ngay sau đó lại phải đối mặt với một đôi đồng tử dựng thẳng đầy quỷ di.
Tiếng sói tru đột ngột vang lên.
Sau khi đánh xong đòn trí mạng nọ, thậm chí Thẩm Nghi còn không có ý định liếc nhìn nó nhiêu thêm một cái nào, đã trực tiếp đứng lên, thuận tay rút Tiêm Uyên của mình ra khỏi lòng bàn tay của nó.
Chiếc áo bào đen trên người khẽ bay bay, hắn đưa mắt nhìn về phía Trương Minh Dương đang ở phía xa xa.
Trân Trung vừa mới bày ra tư thế, còn chưa kịp thốt nên câu "Tiền bối ta đến giúp ngươi đây", lại phát hiện con lợn rừng thê thảm kia đã điên cuồng lăn lộn trên mặt đất, toàn thân run rẩy, giống như phải chịu một đòn tra tấn cực kỳ khủng bố rồi.
Trong thời gian cực nhanh, nó đã bị sương lạnh đông kết, trực tiếp mất đi sinh cơ.
Lão chỉ có thể quay đầu nhìn A Thanh, lại phát hiện A Thanh đang cầm mấy viên bạch ngọc trên tay, cũng đang ngây người.
Chẳng lẽ trong chiến trường hiện tại thật ra có đến bốn vị Hóa Thần?
Trân Trung âm thâm cười khổ, đương nhiên lão sẽ không cho rằng Thẩm Nghi có thể sánh ngang với Hóa Thần, bởi vì cả khí tức lẫn lực đạo đối phương biểu hiện ra ngoài vẫn còn cách cảnh giới kia rất xa, nhưng với hàng loạt thủ đoạn quỷ quyệt, kinh nghiệm lão luyện kia, nếu bàn về hiệu suất giết chết Yêu Vương cực cảnh, thì hắn tuyệt đối không thua kém Hóa Thần cảnh.
Đây mới thực sự là... Vô địch dưới Hóa Thần cảnh. Nếu Đại Càn cũng có thể bồi dưỡng ra một vị thiên kiêu như vậy, còn lo gì không thể quật khởi?
Trần Trung chậm rãi thối lui vào trong rừng rậm, chẳng trách Thẩm tiền bối lại một mực không chịu rời đi, hóa ra là ngay từ đầu, hắn đã nhìn chằm chằm vào con lợn rừng nọ. Làm loại chuyện này ở nơi đây, chẳng những hắn có thể chém giết Yêu Vương Thiên Yêu quật, còn có thể phủi sạch trách nhiệm không còn một mảnh.
Đừng nhìn thu hoạch tương đối khá, nhưng chuyện này lại không phải người bình thường có thể làm được.
Xét cho cùng, hắn có thể ngang nhiên ra tay chém giết một con Yêu Vương cực cảnh ngay trước mặt ba vị Hóa Thần cảnh, đúng là không đơn giản.
Một người gan dạ sáng suốt như vậy, thực sự khiến người thường phải xấu hổ không thôi.
"Cuối cùng cũng có thể rời đi rồi..." Trần Trung thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nói thật, nếu lão còn nhìn nữa, e rằng quả tim già nua này sẽ không chịu nổi mất.
Đúng lúc này, bỗng nhiên lão lại mở to hai mắt nhìn qua. Chỉ thấy Thẩm Nghi tiện tay thu hồi thi thể con trư yêu nọ vào túi trữ vật, sau đó đám mây đỏ quen thuộc lại xuất hiện dưới chân.
Trong phút chốc sau, hắn lại hướng về phía Trương Minh Dương trên không trung, nhanh chóng lao vút tới!
"Dát!" Trân Trung vội vàng ôm ngực.
A Thanh há hốc mồm, miếng bạch ngọc trong tay "Lạch cạch" một tiếng, lập tức rơi xuống đất.
Chẳng lẽ mục tiêu của Thẩm Tông Sư vốn không phải là con trư yêu nọ... mà là một vị Hóa Thần cảnh chân chính?
Rõ ràng khoảng cách giữa hai cảnh giới này cực kỳ xa xôi, thậm chí còn khác nhau giống như một trời một vực. Nếu nói vừa rồi, phải đối mặt với Yêu Vương cực cảnh, A Thanh còn có thể nghĩ ra biện pháp, còn có thể bày ra đại trận gì đó giúp đỡ đối phương một tay, thì khi đối mặt với Hóa Thần cảnh chân chính, dù gã vắt hết óc cũng nghĩ không ra nổi rốt cuộc là mình có thể làm gì được.