Chương 471: Đấu Pháp Hung Tàn!
Chương 471: Đấu Pháp Hung Tàn!Chương 471: Đấu Pháp Hung Tàn!
Không nghĩ ra thì không nghĩ nữa...
A Thanh thành thành thật thật đứng ở trong rừng, đưa mắt nhìn lên trời.
Chỉ thấy lớp vảy trên người con kim long kia sinh động như thật, hai sợi râu dài tung bay, nếu không phải toàn thân nó, bao gồm cả đôi mắt kia đều là màu vàng, thì gân như nó không khác gì vật sống.
Mà Trương Minh Dương cần phải đối mặt trực diện với nó, lại có cảm nhận càng sâu sắc hơn. Bởi vì thân thể con kim long này tuyệt đối không thua kém Yêu Hoàng chân chính. Giờ phút này, nó đang cuốn chặt lấy gã, không cần biết đám dây leo xung quanh co kéo nó như thế nào, vẫn không thể rung chuyển được nó mảy may.
Độc Mộc Bảo Thương do thiên địa linh khí ngưng kết mà thành, đang điên cuồng đâm lên người con kim long kia, nhưng loại kịch độc có thể khiến Yêu Hoàng cũng kiêng kị không thôi, lại không hề mang đến một chút tác dụng nào đối với kim long, ngay cả mũi thương sắc bén nọ cũng rất khó phá vỡ được thân thể nó.
"Ngang!" Nương theo một tiếng long ngâm, bờ vai của Trương Minh Dương vừa bị miệng rồng cắn vào lại trực tiếp bị nó nhai nát.
Khí tức toàn thân gã uể oải tới cực điểm, ngay cả tinh thân cũng bắt đầu rơi vào hoảng hốt.
Muốn sống... Bổn tọa muốn sống!
Thân là tu sĩ Hóa Thần cảnh, dục vọng cầu sinh trong lòng gã mãnh liệt vô cùng, nếu không, làm sao có thể chen thân vào hàng ngũ cường giả nhất lưu?
Gã lại lần nữa cưỡng ép điều động khí tức, khiến cho một chuỗi gai nhọn trực tiếp bay từ bên hông ra. Kích thước của chuỗi gai nọ nhanh chóng tăng vọt lên mấy lần, đột ngột quấn trên cổ kim long.
Bụi gai kia cắm sâu vào Kim Thân của nó, muốn cưỡng ép xé nó ra.
Trương Minh Dương bắt lấy cơ hội này, cũng bất chấp cánh tay đang bị kim long ngậm trong miệng, trực tiếp dùng sức xé.
Chỉ nghe xoẹt xoẹt một tiếng, cả cánh tay cùng với bộ pháp y hai màu đen trắng trên người gã đều bị xé xuống. Gã dùng sức thở hổn hển, chật vật nhảy xuống phía dưới! Một đóa mây trắng kịp thời ngưng tụ dưới chân, nhanh chóng chở gã rút lui vê phía xaI
"Sống rồi!" Rốt cuộc trong mắt Trương Minh Dương cũng ánh lên vẻ vui mừng.
Nhưng chỉ trong chốc lát sau, một đòn tiên thối hung ác đã quét tới trước mắt, hung hăng nện xuống trên mặt gã.
Mây trắng tán loạn, dưới lực lượng khổng lồ kia, toàn bộ thân hình Trương Minh Dương trực tiếp bay ngược vê phía sau.
Đường đường là một vị Hóa Thân Chân Nhân, nhưng giờ phút này, lại hoảng loạn hệt như phàm nhân, vất vả lắm, gã mới có thể đứng vững được.
Chờ đến khi Trương Minh Dương tập trung tinh thần nhìn lại, một tia quỷ hỏa lập tức trào dâng dưới đáy lòng.
Chỉ thấy ngay tại con đường sống phía trước, có một bóng người cao lớn khoác áo choàng màu đen đang cưỡi mây đứng thẳng, chủ nhân của một đòn tiên cước vừa rồi chính là thanh niên kia.
Hồng quang trên người đối phương trào dâng mãnh liệt, hiển nhiên người nọ vẫn là Hỗn Nguyên cảnh.
Dưới loại tình huống này, Trương Minh Dương cũng không còn tâm tư đâu để suy nghĩ xem, vì sao vẫn có Hỗn Nguyên Tông Sư dám ở bên cạnh rình mò. Cũng bởi thế giới này chưa bao giờ thiếu những kẻ to gan làm loạn, tất cả bọn họ đều cho rằng mình là người được thiên mệnh lựa chọn, nghĩa là có làm điều gì vẫn có lão thiên gia đứng lên gánh vác cho?
Gã hiểu loại tâm lý kia, nên cũng chẳng quá ngạc nhiên với hành động vớ vẩn ấy.
Và điều khiến gã chân chính phẫn nộ lại là một tên Hỗn Nguyên Tông Sư cỏn con như đối phương kia lại dám ra tay với một vị Hóa Thần cảnh như gã?
Suy nghĩ thì ai cũng có, nhưng kẻ dám biến ý nghĩ to gan vọng tưởng kia thành sự thật lại chẳng có mấy người!
Trương Minh Dương dùng cánh tay trái còn sót lại của mình để bấm pháp quyết, trực tiếp điều động khí tức thiên địa lao tới bảo vệ bản thân trước, rồi mới ngoái đầu nhìn về phía con kim long kia.
Không có đủ khí tức chống đỡ, thì ngay cả một kiện pháp bảo chân chính cũng không vây khốn được đối phương quá lâu.
Mắt thấy kim long sắp sửa giấy thoát ra, dư quang từ khóe mắt của Trương Minh Dương lại quét xuống dưới mặt đất.
Ở thời điểm hiện tại, bộ Kim Thân Pháp Tướng kia đã xoay người đè ép Bạch Vũ Yêu Hoàng ở phía dưới, rồi hung hăng một quyền nối tiếp một quyền nện thẳng xuống đầu nó.
Đấu pháp thật hung tàn! Mí mắt Trương Minh Dương khẽ giật, rõ ràng là hành động chạy trốn của gã lúc trước đã khiến gã đắc tội với tên Hóa Thần Kim Thân kia rồi. Nếu cứ đứng đợi cho đến khi đối phương rảnh tay, chỉ sợ ngày hôm nay, gã sẽ phải ngã xuống nơi đây thật.
Oanh —— Tiếng nổ nặng nề truyên đến làm Trương Minh Dương thoáng giật mình tỉnh lại, gã vội vàng thu hồi ánh mắt, chuyển hướng nhìn qua.
Rõ ràng lúc trước thanh niên kia còn ở rất xa, nhưng chỉ trong thời gian một cái nháy mắt, hắn lại đi tới trước mặt gã rồi.
Hàn khí lưu động giữa hai tay, hiển nhiên là kẻ này đến vì cái thủ cấp trên đầu gã. May mà gã đã sớm phòng bị, cây cự mộc tráng kiện đột ngột hiện ra, trực tiếp ngăn trước người thanh niên, lại bị một quyên thế như chẻ tre đánh nát!
"Hít!" Đổi lại là bình thường, với thực lực như vậy, ngay cả hứng thú để Trương Minh giương mí mắt lên cũng không có, nhưng giờ phút này lại khác. Sau khi cảm nhận được luồng hàn ý kia trực tiếp đập thẳng vào mặt, biểu cảm của Trương Minh Dương nhanh chóng thay đổi, gã vội vàng nghiêng người tránh đi.
Đồng thời, năm ngón tay cũng xòe ra, vô số đoạn gai gỗ dày đặc nổ tung, bắn tới.
Những cây gai gỗ nhìn như bình thường không có gì kỳ lạ, lại trong nháy mắt chạm đến làn da Thẩm Nghị, rồi dễ dàng phá vỡ tầng da thịt bên ngoài của hắn, để lộ ra Đạo Anh màu đỏ tươi bên trong.
Thẩm Nghi khẽ nhướng mày, nhưng vẫn đứng yên, không tránh không né. Hắn nhiều, dùng Hỗn Nguyên chiến Hóa Thần, bản thân vốn không có quá nhiều cơ hội để lựa chọn.
Hắn quyết tâm ngạnh kháng một chiêu này, cuối cùng cũng đi tới trước người Trương Minh Dương, đột ngột vươn tay tới, bóp lấy cổ đối phương.
Lãnh Ngọc Huyền Ti Thủ đã được thúc giục đến cực hạn.
Pháp bảo mạnh nhất của cả Đại Càn triều, giờ phút này phát huy ra uy lực chân chính của nó.