Chương 475: Từng Là Niềm Kiêu Ngạo Của Hứa Giai!
Chương 475: Từng Là Niềm Kiêu Ngạo Của Hứa Giai!Chương 475: Từng Là Niềm Kiêu Ngạo Của Hứa Giai!
Ăn càng nhiều thì càng mạnh.
Thẩm Nghi cũng không cảm thấy quá mức đau lòng, ngược lại hôm nay bị Trương Minh Dương dễ dàng phá vỡ nhục thân, đã mang đến cho hắn mấy phần cảm giác gấp gáp, khẩn trương đối với cảnh giới Thối Thể Pháp của mình.
Không dám nói, bản thân dựa vào Thối Thể Pháp có thể chiến thắng được tu sĩ Hóa Thần cảnh chân chính, nhưng ít nhất phải chống đỡ được pháp quyết của đối phương.
Nếu không, khoảng thời gian tới, khẳng định là hắn sẽ phải mạo hiểm tính mạng càng nhiều lần hơn.
Thọ nguyên của yêu ma vừa tới tay đã nhanh chóng trôi qua, thậm chí ma huyết cũng đang tiêu hao với tốc độ mắt thường có thể thấy được, đồng thời Thẩm Nghi đang từ từ cảm nhận được thân thể của mình dần dần trở nên cứng cỏi, từ đáy lòng đã trở nên kiên định hơn một chút.
Kim Điêu vốn có cảm giác tồn tại cực thấp đã cắn nuốt hết hai trăm tám mươi giọt ma huyết, rồi lập tức đến phiên con bạch lộc kia.
Thẩm Nghi hiểu, cũng tương tự với Tiên Yêu Cửu Thuế, đệ lục thuế chính là ranh giới giữa công pháp tiểu thành và đại thành, đương nhiên lượng tiêu hao sẽ không tâm thường, nhưng khi nhìn thấy nội dung nhắc nhở trên bảng giao diện, hắn vẫn có chút kinh hãi.
[Năm thứ hai mươi bốn ngàn ba trăm, Bạch Lộc nuốt vào hơn trăm giọt ma huyết còn lại, nhưng số lượng này chỉ là chút khai vị, nó vẫn chưa thỏa mãn, lại tiếp tục chờ đợi ban thưởng của ngươi ]
[ Thọ nguyên của yêu ma còn thừa: Hai mươi tám ngàn năm ]
Hơn bốn trăm giọt ma huyết bị quét sạch sành sanh, cũng may, trong tay hắn còn có thi thể của Yêu Hoàng, nếu không đúng là Thẩm Nghi không nuôi nổi đám Tiên Yêu này.
Đợi cho đến khi cảm giác nóng rực trên người dần dần tan mất, mà tạm thời trên tay cũng không có môn công pháp nào khác để tu luyện, hắn lại lấy ra cái vòng tay bụi gai kia ra, thoáng làm quen với nó một chút, sau đó đeo nó lên cổ tay mình.
Vốn dĩ cái vòng tay kia có hơi dữ tợn, nó giống như một vật còn sống, nhưng vừa mới chạm đến da thịt của Thẩm Nghi, đã ngoan ngoãn thu toàn bộ đống gai nhọn trên người vào, trực tiếp quấn quít vào nhau, nhìn qua rất giống một cành mây đen nhánh bình thường không có gì kỳ lạ. Thứ này rất mạnh, ngay cả kim long cũng có thể vây khốn được, trước khi hắn học được công pháp Hóa Thần, nó vừa vặn có thể bù lại một chút thủ đoạn khống chế cho hắn.
Thẩm Nghi nhẹ nhàng xoay xoay cổ tay nghĩ thầm, sau đó mới lấy chín thanh tiểu kiếm bản thân vẫn một mực tâm tâm niệm niệm lúc trước ra, có ba thanh trong nhóm này đã đứt gãy.
Món đồ chơi này không tâm thường, trong cuộc đấu pháp vừa rồi, chỉ thiếu chút nữa nó đã giết chết Bạch Vũ Yêu Hoàng ở trong lồng giam, uy lực của nó không cần phải nhiều lời, đáng tiếc lại bị Yêu Hoàng không biết thương hoa tiếc ngọc, làm hỏng mất vài món rồi.
Thẩm Nghi loay hoay mấy lần nhưng không có hiệu quả, mắt thấy da thịt trên ngực mình đã từ từ khép lại, không đến mức tiếp tục chảy máu nữa, hắn mới đứng dậy đi về phía A Thanh.
Nếu hắn nhớ không lầm, lúc trước con Yêu Hoàng kia từng nói thứ này là Huyền Quang động học được từ Hứa gia.
"Mấy thanh tiểu kiếm này cũng có thể coi là trận pháp, ngươi có thể xem hiểu chúng không?" Thẩm Nghi đứng bên cạnh gã, thẳng thắn hỏi một câu.
"Ách." A Thanh vội vàng thu hồi giấy bút trên tay, sau đó xoay người nhìn chằm chằm vào vật trong tay Thẩm Tông Sư, rất nhanh cả người gã đã rơi vào trâm mặc.
"Ta..." Một thoáng sau, A Thanh mới ngẩng đầu, lại bắt gặp đôi mắt của Thẩm Nghi vẫn trong suốt như thường, không chứa một chút tạp niệm nào, nếu có chỉ là vài phần †ò mò đơn thuần lóe lên mà thôi.
Đối phương đã tín nhiệm gã như thế, ngay cả thân phận cũng chưa từng hỏi đến, nhưng một đường này, cả hai luôn bảo vệ lẫn nhau...
Dưới ánh mắt chăm chú của hắn, A Thanh hơi cúi đầu xuống, mím chặt môi.
Đại khái là Thẩm Tông Sư không biết, Cửu Kiếm Diệt Kiếp Đại Trận này chính là thứ mà người trong nhà bọn họ đã từng lấy làm niềm kiêu ngạo nhất của mình.
Gã ngẩng đầu cười cười nói: "Ta... ta có thể đọc hiểu một chút."
"Vậy là tốt rồi." Thẩm Nghi thu hồi kiếm trận, nhìn về phía trước: "Rừng trúc này thì sao?'
Vừa nghe đối phương nhắc đến rừng trúc, sắc mặt A Thanh lại xuất hiện vài phần kích động: "Đây tuyệt đối không phải là trận pháp mà một vị luyện khí sư có thể kiến tạo ra. Nói chính xác hơn, cấu tạo của nó và cấu tạo của toàn bộ động phủ này hoàn toàn không nằm cùng một cảnh giới, khẳng định là đối phương đã mời đại sư chân chính ra tay.'
Dứt lời, gã lập tức lấy ra tấm bản đồ lúc trước từng nhặt được dưới đất: "Huyền Quang động đã suy đoán hơn bảy mươi con đường, nhìn như trong số này có ẩn giấu sinh lộ, kì thực, chờ đến khi bọn họ thử xong toàn bộ những con đường này, sẽ phát hiện hơn bảy mươi con đường kia sẽ biến thành mấy trăm, thậm chí là hơn một ngàn con đường khác..
"Đây là vị đại sư kia cố ý để lộ ra sơ hở, chỉ vì muốn trêu chọc người tự tiện xông vào nơi này.
"Một khi tin vào những con đường này, chỉ sợ ngay cả cường giả Hóa Thần cảnh cũng sẽ vẫn lạc trong đó."
"Thì ra là thế." Thẩm Nghi càng nghe càng cảm thấy đầu óc có chút ngứa ngáy, chỉ có thể tùy ý gật đầu.
"Tông Sư cho ta thêm một chút thời gian nữa, để ta chép lại toàn bộ trận pháp này, hẳn là đến lúc ấy, ta có thể giải được." A Thanh phất phất tay, bày ra dáng vẻ tự tin mười phần, nhưng lại lập tức hổ thẹn cúi đầu nói: "Nhưng hóa giải được nó cũng vô dụng, trận pháp truyền tống sắp đóng lại rồi, cũng không biết lân sau nó sẽ mở ra vào lúc nào.
Nếu chỉ vì gia tăng kiến thức, đương nhiên là hiện tại gã đã thu hoạch được tương đối khá rồi. Nhưng hẳn là Thẩm Tông Sư chỉ muốn bảo vật bên trong.
"Không sao, ngươi cứ làm việc của mình đi" Nghe vậy nhưng Thẩm Nghi cũng không để lộ ra cảm xúc thất vọng, vẫn bày ra dáng vẻ bình tĩnh như thường.
Thật ra hắn chỉ có duy nhất một vấn đề cần đi suy nghĩ.