Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 476 - Chương 476: Rời Đii

Chương 476: Rời ĐiI Chương 476: Rời ĐiIChương 476: Rời ĐiI

Đó là Huyền Quang động bên kia có để lại người canh giữ ở cửa, chỉ cần tiến lên phía trước một bước chính là pháp trận rồi, trong khi ngay cả Đại Càn cũng có pháp khí như chuông bạc để tiện bề liên hệ với nhau, sao Huyền Quang động có thể khuyết thiếu một thứ tương tự?

Hơn nữa, pháp trận truyền tốn bị tổn hại, khiến cho tất cả mọi người đều bị ngẫu nhiên truyền đến những nơi khác nhau, chẳng lẽ khi nắm được tin tức này, bọn họ không sử dụng pháp khí để liên lạc với nhau?

Nói cách khác, chỉ cân vị Tông Sư đang thủ vệ bên ngoài của Huyền Quang động kia bước vào pháp trận, là đối phương có cơ hội lan truyền tin tức bên trong này ra ngoài.

Dưới loại tình huống như vậy, người kia vẫn để lọt cho Bạch Vũ Yêu Hoàng nghênh ngang đi tới trước mặt Trương Minh Dương mà bản thân gã lại không hề có một chút chuẩn bị gì?

Tốt xấu gì người kia cũng là Hỗn Nguyên Tông Sư cực cảnh nội tình hùng hậu, chẳng lẽ chỉ một bước cũng không kịp tiến lên đã bị chém giết rồi?

Tình huống này cũng quá mức hoang đường.

Cho nên... nếu hắn không đoán sai, thì hẳn là vẫn còn một cửa vào khác.

Chờ A Thanh suy nghĩ rõ ràng trận pháp này, đến lúc đó lại gọi Bạch Vũ Yêu Hoàng ra hỏi sẽ biết.

Vẻ mặt biến hóa không ngừng của Thẩm Nghi rơi xuống đáy mắt A Thanh, lại mang đến một loại ý tứ hoàn toàn khác biệt.

Dưới tình huống đã biết bản thân không vào được, vậy mà đối phương vẫn nguyện ý lãng phí thời gian quý giá để lưu lại nơi này, chờ gã sao chép lại trận pháp...

Phải biết rằng từ sau khi rời nhà đi đến nơi đây, A Thanh vẫn chưa bao giờ gặp được một vị cường giả nào có tính tình tốt như vậy. Ngay cả khi ở nhà, cũng chỉ có phụ thân mới đủ kiên nhẫn để đối xử như thế với khuê nữ của người là nàng.

Nàng nhỏ giọng nói: "Đa tạ Thẩm Tông Sư."

"Cứ gọi ta Thẩm Nghi là được." Thẩm Nghi gật gật đầu, sau đó xoay người rời khỏi nơi đây, không tiếp tục quấy rây đối phương thêm nữa.

Nàng này am hiểu trận pháp, kiến thức rộng rãi, còn biết tung tích của loại linh căn tuyệt phẩm kia, xem như lần này hắn đụng phải bảo vật rồi, phải tìm cớ lừa gạt nàng ở lại bên người mình mới được.

"Thẩm Nghi." A Thanh nhỏ giọng nhắc lại cái tên này, rôi nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang đi xa của đối phương, có chút bất đắc dĩ siết chặt hai tay lại.

Với dáng vẻ sát phạt quyết đoán của đối phương lúc trước, loại chuyện gọi thẳng tên này, có cho nàng mượn thêm mấy lá gan cũng không dám.

"Cứ làm việc trước đãi" Nàng lại lấy giấy bút ra, nhiệt tình hừng hực.

Đây là cơ hội mà Thẩm đại ca ban cho nàng, nàng không thể lãng phí thời gian của đối phương thêm nữa. ...

Đối với tu sĩ Hỗn Nguyên, thọ nguyên của tu sĩ rất dài, cứ động một tí là mấy ngàn năm. Bởi vậy ba ngày cũng chỉ tương đương với một cái chớp mắt mà thôi.

Trân Trung từ đằng xa lướt về, cung kính nói: "Thẩm tiền bối, ta đã đi dạo một vòng quanh đây, chỉ ngẫu nhiên có thể nhìn thấy mấy tên tiểu bối Bão Đan cảnh đi ngang qua thôi, hẳn là không có nguy hiểm gì."

A Thanh vừa nghiêm túc phác họa xong một bút cuối cùng, đã lập tức vội vàng hấp tấp chạy về phía hai người: "Đi mau! Đi maul Sắp không kịp rồi!"

Thấy bộ dáng đơn thuần không rành thế sự này của nàng, Trần Trung chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.

Phải biết rằng ở trong Đại Càn triều, có thể đạt đến tu vi Bão Đan, người nào không phải kẻ từng chém giết từ trong gió tanh mưa máu chui ra. Cũng chỉ có loại gia tộc không tranh quyền thế này, mới có thể bồi dưỡng được một tên vãn bối như vậy.

Chính vì Cửu Châu quá lớn, bằng không bọn họ đã mời Hứa gia tới xây dựng một tòa pháp trận ẩn nấp tương tự, trực tiếp bao phủ toàn bộ Đại Càn rồi, đến lúc ấy, tự mình biết mình, ngược lại cũng dễ dàng dứt khoát hơn.

"Đi thôi." Thẩm Nghi cưỡi lên đám mây đỏ, không hề che giấu khí tức toàn thân, trực tiếp đi theo lời chỉ dẫn của A Thanh, tiến về phía cửa chính của động phủ.

Trân Trung nhanh chóng phản ứng lại ý nghĩ của hắn, cũng tế ra Đạo Anh Hỗn Nguyên thượng cảnh của mình, trực tiếp phát tán khí thế của bản thân ra ngoài.

Hai cường giả Hỗn Nguyên bọn họ đều muốn rút lui, chỉ cần là người hơi có một chút tâm tư, sẽ dứt khoát đi theo cùng. Còn những người không muốn rời đi thì cứ để mặc cho số phận đi.

Giờ phút này, tại một nơi nào đó bên trong động phủ, một nam nhân trên mặt có nốt ruồi đen đang căm giận phun một ngụm nước bọt xuống đất: "Phì!" Gã đã cẩn thận tìm kiếm ở chỗ này nhiều ngày rồi nhưng vẫn không có lấy một chút thu hoạch nào.

"Đáng chết đáng chết!" Nam nhân có nốt ruồi đen kia mắng xong, lại cảm thấy đau đầu vô cùng. Trên thực tế, khi bản thân đạt đến trình độ Hỗn Nguyên cảnh này, hẳn là trên đời chỉ còn lại một số cực ít chuyện đủ sức gây khó khăn cho gã, khiến gã cảm thấy khó lòng giải quyết được.

Nhưng lúc trước gã mượn đồ của người khác, đi đổi lấy một món phế bảo không dùng được, muốn dựa vào mối quan hệ của mình để kiếm một khoản nhờ chênh lệch về giá cả, ai ngờ sau đó không cần biết gã nói năng khéo léo như thế nào, cũng không thể bán được nó ra ngoài. Đã vậy lúc trước, ở trong Bát Phương Thực Lâu, gã còn vô duyên vô cớ bị người ta cười nhạo một trận. Cười nhạo thì cũng thôi đi, vấn đề là hiện giờ, gã đang nợ mấy vị bằng hữu một món bảo bối, thực sự không có cách nào để ăn nói với người ta, chỉ có thể tiến vào trong động phủ thử thời vận một phen.

"Một lần cuối cùng, nếu lại cho cơ hội, ta cam đoan sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy nữa!" Nam nhân có nốt ruồi đen kia tiếp tục đi sâu vào bên trong.

Vừa vặn lúc này, hai luồng khí thế ngất trời lại nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của gã.

"Tình huống gì vậy?" Gã ngẩng đầu nhìn lại, lập tức trông thấy hai vị Hỗn Nguyên Tông Sư đang toàn lực lao ra bên ngoài.

Không đúng!

Trong lòng vô cùng căng thẳng, gã vội vàng ngừng bước chân.

Chỉ trong nháy mắt do dự, nam nhân có nốt ruồi đen kia cũng không quay đầu lại, đã vội vàng tế Đạo Anh ra, bay theo hướng kia.

Gã không quan tâm phía sau đã xảy ra chuyện gì, nhưng khẳng định là không phải chuyện tốt.

Hiện giờ, gã cũng không có một chút lòng tin nào với vận khí của mình, cứ chạy trốn trước là hơn.
Bình Luận (0)
Comment