Chương 477: Trước Kiêu Căng Sau Cung Kính!
Chương 477: Trước Kiêu Căng Sau Cung Kính!Chương 477: Trước Kiêu Căng Sau Cung Kính!
Hai ngọn núi cao linh tú chiếu rọi lẫn nhau.
Ở khoảng giữa, có một vùng cỏ dại rậm rạp, đang dập dờn bay theo gió, bên trong tràn ra quầng sáng ảm đạm, tối tăm.
Dường như đã lâu lắm rồi tòa pháp trận này không được tu sửa, hiện giờ nó đã không còn dáng vẻ hoa lệ như xưa.
Theo thời gian trôi qua, quầng sáng vốn đã ảm đạm kia lại đang dần dần biến mất...
Thẩm Nghi dẫn theo Trần Trung và A Thanh hạ xuống từ trên không trung, đã thấy mười mấy bóng người đang tụ tập ở xung quanh nơi này rồi, thậm chí trong đám đông còn có mấy gương mặt khá là quen thuộc.
Huynh đệ Dư gia và ba vị Hỗn Nguyên Tông Sư lúc trước cũng có mặt ở nơi đây.
Dư Dược Hổ ôm bộ thân thể tàn phế của huynh trưởng mình, trên mặt là lửa giận nồng đậm, thậm chí trong hai tròng mắt kia còn lóe lên vẻ uất nghẹn và lo lắng không thôi.
"Sao ngươi còn chưa đi?" Trần Trung nhíu mày nhìn lại.
Rõ ràng huynh trưởng của đối phương đã bị thương nặng, nếu không cứu chữa, sẽ xảy ra vấn đề rất lớn.
"Tiên bối." Dư Dược Hổ nghe vậy, trên mặt lại lộ vẻ đắng chát, gã không trả lời ngay, chỉ xoay người lại để lộ một dấu chưởng ấn trên lưng cho Trần Trung xem, sau đó mới nói: "Chúng ta đã đi ra ngoài, nhưng bị người khác đuổi trở về... Huyền Quang động muốn lục soát thân thể của hai huynh đệ chúng ta, ta cũng không quan tâm chút bảo cụ trên người, nhưng hắn còn muốn lục soát cả huynh trưởng của ta!"
"Với thanh danh của bọn họ, sao ta dám giao huynh trưởng cho hắn?”
Lời này vừa nói ra, cơn phẫn nộ trong lòng mọi người lại bùng lên, cả đám dồn dập chửi mắng.
"Một vị cao thủ Hỗn Nguyên cực cảnh, sao lại không biết xấu hổ như vậy? Ngay trước mặt Bát Phương Thực Lâu, lại muốn trắng trợn cướp đoạt của chúng ta! Đúng là không sợ làm bại hoại danh dự của Thực Lâu, Huyên Kiếm chân nhân sẽ tìm bọn họ gây phiên phức!"
"Đối phương đúng là Hỗn Nguyên Tông Sư cực cảnh, lại xuất thân từ Huyền Quang động, e rằng chỉ có Hóa Thần Chân Nhân mới trị được đối phương."
Dư Dược Hổ khẽ thở dài, lúc trước, gã đã trúng một chưởng của người này, tự nhiên là biết rõ nhất thực lực của đối phương, vốn cho rằng khi Trần Trung nghe được lời này, ngay cả lão cũng sẽ sầu lo không thôi, xét cho cùng, những ngày qua lão vẫn còn ở lại bên trong động phủ, khẳng định là trong tay cũng có chút thu hoạch.
Nhưng tình huống tiếp theo lại khiến gã không ngờ được.
"" Bởi vì Trần Trung nghe xong lời gã nói, chỉ bình thản gật gật đầu, sau đó vẻ mặt không chút gợn sóng, lập tức lui về phía sau lưng Thẩm Nghi.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Thẩm Nghi lại làm như không nghe thấy lời nhắc nhở của Dư Dược Hổ, cứ trực tiếp cất bước đi vào trận pháp truyền tống.
Mấy vị Hỗn Nguyên Tông Sư đang đứng gần đó thấy vậy, trong lòng có chút do dự, nhưng cũng lập tức đi theo.
Dáng vẻ thoải mái ung dung khi chiến đấu với ba con Yêu Vương thượng cảnh của thanh niên mặc áo đen này lúc trước, vẫn còn hiện ra rõ mồn một trước mắt bọn họ. Bọn họ tin rằng, ngoại trừ thực lực, chắc chắn bối cảnh của hắn cũng bất phàm, chưa chắc đã sợ Huyền Quang động kia.
Với tính cách kiêu căng của Trương Thần Lâm, đến lúc hai bên chạm mặt nhau, khó tránh khỏi sẽ phát sinh một trận chiến với vị tiên bối này.
Có vị tiền bối này dẫn đầu, dù đám người bọn họ cũng ra tay, thì sao Huyền Quang động bên kia có thể nhớ hết được?
Cứ như vậy, từng bóng người bọn họ đều chui vào bên trong pháp trận.
Ánh sáng càng thêm ảm đạm.
Tất cả nhóm Hỗn Nguyên Tông Sư đều tế Đạo Anh ra, đã làm xong chuẩn bị động thủ.
Ngay sau đó, rất nhiều bóng người lại lập tức xuất hiện trước mắt cả nhóm. Chỉ thấy mười mấy người của Bát Phương Thực Lâu đã tề tụ ở bên ngoài động phủ, ngoại trừ Mai cô nương vốn là người dẫn đầu nhóm này, phía trước nàng còn có một vị lão nhân với thân hình cường tráng, cổ thô, trên người mặc áo khoác dài đầy dầu mỡ, bàn tay phủ kín vết chai, đang nắm chặt cái tẩu thuốc lá.
Dư Dược Hổ thấy thế, không khỏi vô thức thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Bát Phương Thực Lâu ra mặt, chắc là muốn khuyên Huyền Quang động một chút. Chỉ có điều... từ trước đến nay, bọn họ vốn không tham dự vào chuyện của người khác, hôm nay xuất hiện ở nơi này là làm sao vậy?
Trong lúc nghi hoặc không thôi, Dư Dược Hổ lại nhanh chóng tìm được bóng dáng của Trương Thần Lâm, để rồi ngay sau đó, đôi đồng tử trong mắt gã có chút co rụt lại. Sở dĩ gã không thể liếc mắt một cái đã nhìn thấy đối phương, là bởi vì giờ phút này, vị đệ tử của Huyền Quang động vốn có khuôn mặt tràn đây ngạo khí nọ, đang cúi người hành lễ, tựa như một tên nô tài đứng bên cạnh gia đình giàu có.
Trước kiêu căng sau cung kính, có vẻ buồn cười vô cùng.
Có một thiếu niên với khuôn mặt non nớt đang đứng khoanh tay bên cạnh Trương Thần Lâm, người này búi tóc, mặc trên người một bộ trường sam mộc mạc, đi đôi giày vải dưới chân.
Đúng, người này chính xác là thiếu niên môi hồng răng trắng, thậm chí trên khuôn mặt còn có vài phân bầu bĩnh, ngây ngô.
Vừa trông thấy người này, ngay cả mấy vị Hỗn Nguyên Tông Sư mới từ trong trận pháp đi ra, cũng vội vàng thu hồi binh khí, đồng loạt chắp tay nói: "Chúng ta tham kiến Thanh Phong chân nhân."
Dư Dược Hổ đang bận ôm huynh trưởng nhà mình, không thể hành lễ, đành phải cúi đầu thay thế.
Chẳng trách người của Bát Phương Thực Lâu lại đi ra ngoài này, thì ra là chân nhân của Ngô Đồng sơn đến.
Đừng thấy Thanh Phong chân nhân chỉ được xếp hạng lão yêu trong mười hai vị môn đồ của Ngô Đồng sơn, nhưng lấy thực lực của người này, nếu đi so sánh với Thiên Yêu quật bên kia, ít nhất cũng đạt đến trình độ Yêu Hoàng trước hai mươi quật.
Nói cách khác, người này chính là một vị đại nhân vật không còn gì phải bàn cãi nữal
"Khách sáo rồi." Thanh Phong chân nhân khẽ gật đầu, lập tức quét mắt nhìn về phía mọi người, sau đó mới bình thản hỏi: "Các ngươi ở bên trong có thấy yêu ma không?”
"Ta vẫn luôn ở nơi này trông coi... Trương Thần Lâm ngẩng đầu, đang muốn giải thích, nhưng thiếu niên nọ chỉ liếc mắt nhìn một cái, gã đã vội vàng ngậm chặt miệng lại.
"Hồi bẩm Thanh Phong chân nhân, chúng ta đã gặp được!" Người bên ngoài còn chưa nói chuyện, Dư Dược Hổ cố nén phẫn hận trong lòng, cố gắng duy trì bình tĩnh nói ra.