Chương 484: Dùng Linh Căn, Thông Thiên Địa!
Chương 484: Dùng Linh Căn, Thông Thiên Địa!Chương 484: Dùng Linh Căn, Thông Thiên Địa!
Mặc dù thân thể Thẩm Nghi ở thời điểm hiện giờ đang vào độ cường hãn mà trẻ tuổi, nhưng ai cũng không dám cam đoan, sau khi Đạo Anh xảy ra vấn đề, nó có thể ảnh hưởng đến thân thể của hắn hay không.
Phải biết rằng, Hỗn Nguyên Tông Sư tu hành lấy trăm năm làm đơn vị, nên chỉ đơn giản là quan sát một tảng đá cũng hao tổn mấy trăm năm tuổi thọ của yêu ma rồi.
[ Năm thứ sáu trăm ba mươi, ngươi lấy khí tức của mình giao nhau với Kỳ Lân Thạch, trong cảm giác của ngươi, nó từ một vật chết, đã dần dần biến thành một tồn tại rất có hảo cảm đối với ngươi rồi, tựa như một đứa hài đồng vậy ]
Ngay sau đó, Thẩm Nghi chợt phát hiện khối đá màu tím vốn đang thiêu đốt trong lòng bàn tay bỗng nhiên đã không còn nóng bỏng nữa. Giống như ngọn lửa màu tím vàng kia đã nhận ra mình, bao bọc phía trên bàn tay mình, nhưng vẫn chừa ra một chút khoảng cách.
Tảng đá nọ chậm rãi chui xuống dưới làn da, rồi đi vào bên trong khí hải của hắn.
Thẩm Nghi ném đi tàn hỏa trên tay, vẻ mặt không khỏi xuất hiện một chút khẩn trương. Đây là cảm thấy đã giao lưu ổn thỏa rồi, nên chuẩn bị bắt đầu luyện hóa sao?
Không cần giao diện nhắc nhở, hắn cũng hiểu được tình huống hiện tại, chỉ thấy khí tức trên thân Thôn Thiên Yêu Anh đột ngột vươn ra, hóa thành một sợi xúc tu màu đỏ tươi muốn bao phủ lấy toàn bộ Chân Dương Kỳ Lân Thạch.
Ngay khi thứ xúc tu màu đỏ tươi kia đụng phải tảng đá, mảnh sương trắng nồng nặc đột ngột toát ra “XÌ xì”.
"Hít!" Sắc mặt Thẩm Nghi đại biến, bàn tay lập tức nắm chặt thành quyên, lực đạo hùng hồn giống như muốn bóp nát đầu ngón tay của chính mình vậy. Hắn muốn dựa vào đó để dời đi lực chú ý của chính mình, nhưng cơn đau đáng sợ như kim châm xát muối đến từ thần hồn ấy, vẫn khiến cho hắn đổ mồ hôi đầy đầu chỉ trong nháy mắt.
Nóng bỏng! Rực cháy!
Giống như bản thân đã bị nấu chảy cả hồn phách rồi.
Bởi ngoại trừ sát khí của tảng đá bị ô nhiễm kia ra, thì bản chất của Kỳ Lân thạch chính là chí dương chí nhiệt.
Khí tức của Thẩm Nghi có thể tương dung với sát khí, nhưng lại đối chọi gay gắt với đặc tính Kim Dương của nó.
[ Năm thứ một ngàn chín trăm, dường như ngươi vừa đặt mình vào trong một mảnh dung nham luyện ngục, Đạo Anh đã có xu thế bị hòa tan, chỉ có thể không ngừng lưu chuyển khí tức với sát ý trên tảng đá nọ, hy vọng đối phương có thể thu lại một chút nóng rực, dường như nó cũng nghe hiểu được lời ngươi nói, hoặc có lẽ đôi bên đã làm quen nhiêu năm với nhau, nên rốt cuộc ngươi cũng không còn cảm thấy quá mức thống khổ như trước nữa ]
Bên trong Khí Hải, những sợi xúc tu màu đỏ tươi tràn ra từ trên người Đạo Anh, đã quấn chặt lấy Chân Dương Kỳ Lân Thạch, sau đó từng chút từng chút một, kéo nó vào trong cơ thể mình.
Bên trong đôi con ngươi của Thẩm Nghi bốc lên một mảnh sương đỏ, bên ngoài thân hắn cũng có ánh sáng lóe lên.
Đây là Đạo Anh vừa không tự chủ được bị tế ra.
Mà ngọn lửa màu tím vàng nọ, lại đang nhẹ nhàng nhảy nhót ngay chính giữa luồng hông quang kia.
Trong chốc lát sau đó, dường như Thẩm Nghi vừa có được một loại cảm giác hoàn toàn mới đối với khí tức vô cùng quen thuộc trong thiên địa kia. Vốn dĩ, thiên địa khí tức luôn trong suốt thuần túy, nhưng hiện giờ, ở trong tâm mắt hắn, nó lại trở nên hỗn tạp không chịu nổi.
Hắn từng nhét chúng nó vào trong cơ thể, rồi biến hóa thành ngọc lộ, ngưng kết nội đan, nhưng dường như đến tận lúc này, mới chân chính nhận thức được chúng nó.
Dùng linh căn, thông thiên địa.
Có phát hiện này, nhưng trên mặt Thẩm Nghi vẫn không lộ vẻ vui mừng, bởi vì chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi là một nhịp thở, hắn đã bị cảm giác bỏng rát kịch liệt kia, một lần nữa kéo trở về hiện thực rồi.
Như thể khoảnh khắc đốn ngộ vừa rồi chỉ là ảo giác.
[ Năm thứ hai ngàn ba trăm, ngươi đã thành công nhét Chân Dương Kỳ Lân Thạch vào trong Đạo Anh, nhưng ngươi cũng hiểu rõ, quá trình luyện hóa này chỉ vừa mới bắt đầu }
Cơ bắp toàn thân Thẩm Nghi bắt đầu co giật. Vào thời điểm hiện tại, lực đạo mạnh mẽ đến độ có thể phá vỡ sông núi đang ẩn chứa bên trong máu thịt của hắn, lại không mang đến một chút tác dụng nào.
Điều hắn có thể làm chỉ là nhẫn nại và chờ đợi.
So với quá trình gia tăng Kim Thân, con đường Hỗn Nguyên đúng là vừa khó khăn vừa giày vò, nhưng Thẩm Nghi đã sớm nhìn rõ bản chất của quá trình này. Cái gọi là tu sĩ, chính là mượn lực mà làm.
Thứ Kim Thân mượn chính là lực lượng của lê dân Đại Càn Cửu Châu, còn thứ Đạo Anh mượn chính là lực lượng của thiên địa.
Rất rõ ràng, so với thiên địa, thì chỗ dựa là Đại Càn này quá mức yếu ớt mỏng manh, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ mai một.
Đại Càn diệt, Kim Thân cũng diệt.
Thẩm Nghi cũng không hy vọng một ngày nào đó tu vi do mình tích góp suốt cả chặng đường dài mới được, lại đột nhiên không còn.
Bởi vậy, đầu tư vào Đạo Anh mới là lựa chọn đáng tin nhất.
Trên thực tế, quá trình luyện hóa linh căn vô cùng nhàm chán buồn tẻ, nó giống như ngươi câm một cục đá, nhét vào trong da, rôi chậm rãi dùng cơ bắp mài mòn nó, mãi cho đến khi nó trở thành một phần thân thể của ngươi vậy.
Giờ phút này, Chân Dương Kỳ Lân Thạch đã dần dần bị Đạo Anh đồng hóa.
[ Năm thứ bốn ngàn sáu trăm, Thôn Thiên Yêu Anh và tảng đá màu tím kia đã dần dần hòa làm một thể, ngươi bắt đầu thử di chuyển vị trí của nó. Con người sinh ra ngũ tạng, trái tim vốn là lửa, ngươi đã lấy Kỳ Lân Thạch này để nặn ra trái tim cho Đạo Anh ]
Trong chốc lát, thể nghiệm ngắn ngủi vừa rồi lại lần nữa trở về. Toàn thân Thẩm Nghi đã bị mồ hôi thấm ướt, hai chân hơi run rẩy đứng lên, đôi mắt đỏ tươi hé mở, một lần nữa nhìn vào mảnh thiên địa hỗn tạp này.
Kỳ Lân Thạch ở vị trí trái tim, phảng phất như đã biến thành một cái thông đạo kết nối bản thân hắn với thiên địa.
[ Năm thứ năm ngàn ba trăm, Đạo Anh lấy đá làm tim, ngưng tụ linh căn thượng phẩm, Hỗn Nguyên trung cảnh đã thành }
[ Thọ nguyên của yêu ma còn thừa: Hai vạn hai ngàn bảy trăm năm }