Chương 483: Luyện Hóa Linh Căn!
Chương 483: Luyện Hóa Linh Căn!Chương 483: Luyện Hóa Linh Căn!
Bát Phương lâu chủ đang chờ ở ngoài cửa, lặng lẽ đưa mắt ra hiệu. Mai Tịch Dao gật đầu, lập tức đuổi theo thanh niên mặc áo đen phía trước, khi đến lầu ba, nàng mới nhẹ giọng mở miệng nói: "Thẩm tiền bối, lúc trước tiếp đón không được chu tòan, mong ngài không để ở trong lòng."
Nói xong, nàng lại bất đắc dĩ cười nói: "Ngay cả Tông Sư của Đại Càn cũng bối rối như vậy, huống chỉ là một tòa thực lâu nho nhỏ như chúng ta?"
Nếu nói lần này, Nhiếp Quân động thủ bị yêu ma trả thù, thì ít nhất Đại Càn cũng là minh hữu của bọn họ, không tính là chẳng có chút quan hệ nào, Bát Phương Thực Lâu các nàng mới thật sự là chịu tai bay vạ gió. Bọn họ chỉ là một đám đầu bếp nấu ăn, đột nhiên lại đắc tội với cự phách như Thiên Yêu Quật, biết đi nói lý với ai đây?
Mai Tịch Dao khẽ thở dài nói: "Ở trên mảnh đất này, kẻ yếu phải phụ thuộc vào cường giả, vừa hưởng thụ sự che chở, đồng thời cũng phải gánh chịu nguy hiểm sẽ bị liên lụy, tai bay vạ gió. Đây vốn là chuyện quá bình thường, ngài cũng không cần phải quá mức lo lắng cho vị Tông Sư kia đâu."
Thẩm Nghi không trả lời, chỉ khẽ gật đầu.
Đúng là như thế.
Cũng giống như lúc trước khi hắn chém giết Thanh Hoa phu nhân, vì có Nhiếp Quân hỗ trợ kiềm chế Hóa Huyết Yêu Hoàng, hắn mới có thể bình yên vô sự đến tận bây giờ. Cách nhìn nhận một sự việc của hắn, dù có phiến diện đến đâu, cũng không nghiêng lệch đến độ, coi người ta là người tốt vì đã kiềm chế địch nhân giùm mình, nhưng chỉ cân người ta chém yêu ma, gây liên lụy đến bản thân thì ngay lập tức, mặc định đối phương trở thành ác nhân...
Đối phương là chân nhân của Ngô Đồng sơn, chứ không phải là vệ sĩ do Đại Càn nuôi dưỡng.
Hắn chỉ cảm khái là thời gian dành cho mình không nhiều lắm mà thôi.
Thẩm Nghi đi xuống dưới lâu, đã nhìn thấy một đám người vây quanh A Thanh chật như nêm cối.
Đối mặt với đám đông tu sĩ có tu vi hơn xa nàng, nhưng A Thanh vẫn có thể giữ vững tinh thần tỉnh táo, hỏi thăm từng thứ đối phương muốn trao đổi, bày ra bộ dáng gọn gàng ngăn nắp, rành mạch phân minh. Thẩm Nghi không quấy rầy A Thanh, mà trực tiếp cất bước rời khỏi Bát Phương Thực Lâu, tùy tiện tìm một chỗ yên tĩnh bên trong tòa sơn cốc này. Hắn ngồi xếp bằng, lấy hộp ngọc mới đổi được từ chỗ Mã Quảng Sơn ra, mở nắp hộp, nhìn viên đá màu tím nho nhỏ bên trong.
Tục ngữ nói, chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy. Mặc dù hắn chỉ là Hỗn Nguyên sơ cảnh, nhưng lại tự tay giết chết mấy vị Tông Sư rồi, thậm chí còn nghiêm túc quan sát rất nhiều Đạo Anh, bởi vậy trong đầu cũng coi như có chút hiểu biết nhất định đối với cảnh giới này.
Đạo Anh được ngưng tụ từ khí tức thiên địa, sau khi tích lũy đủ nội tình, toái đan sẽ tiến vào Hỗn Nguyên sơ cảnh.
Hiện giờ, hắn chỉ còn cách trung cảnh một cái linh căn mà thôi.
Chẳng trách Khương Thu Lan lại nói con đường Tông Sư không có dấu vết để lần theo. Bởi linh căn khác nhau, Đạo Anh khác nhau, hai thứ này kết hợp lại sẽ sinh ra biến hóa, đương nhiên là con đường không thể phục chế rồi.
Thẩm Nghi lấy Chân Dương Kỳ Lân Thạch ra, nhắm mắt vuốt ve một lát, rất nhanh, hắn đã cảm nhận được một tầng giam câm mỏng manh trên đó.
Điều động khí tức trùng kích tới!
Gần như ngay sau đó, một tiếng thú kêu đột ngột bộc phát từ bên trong tảng đá màu tím kia, chỉ thấy từng sợi hỏa diễm màu vàng bay lên, ở phần hạch tâm của ngọn lửa này còn ẩn chứa một chút tử mang quỷ dị, đó chính là dấu vết cho thấy, nó đã bị sát khí ô nhiễm rồi.
Ngọn lửa màu tím vàng nọ không ngừng thiêu đốt lòng bàn tay Thẩm Nghi, làm vang lên những tiếng xì xì.
Không ngờ khi tiếp xúc với ngọn lửa này, chịu ảnh hưởng bởi một loại vật chết như nó, bộ thân thể đã trải qua tôi thể, lại được Lãnh Ngọc Huyền T¡ bảo vệ của hắn, vẫn cảm thấy một tia đau đớn.
Đây chính là uy thế của linh căn thượng phẩm.
Phải biết rằng, Đạo Anh mới là bản thể đối với một vị Tông Sư.
Mà chuyện hiện giờ Thẩm Nghi phải làm, chính là thử cưỡng ép dung nhập một thứ hung hiểm như thế vào bên trong Đạo Anh của mình.
Một khi để phát sinh bất cứ loại tổn thương gì, đó cũng không phải là thứ mà Khổng Tước hồng mang có thể bù đắp được.
Thẩm Nghi tế ra một viên kim châu hơi có vết nứt, để Thanh Hoa canh giữ ở phụ cận, đồng thời cũng chuẩn bị sẵn tâm lý bất cứ lúc nào cũng có thể hóa thành Kim Thân Pháp Tướng, lúc này, hắn mới mở bảng giao diện ra, điêu động thọ nguyên của yêu ma rót vào Thôn Thiên Đan Phệ Pháp.
Có lẽ quá trình luyện hóa linh căn này có tôn tại một loại kỹ xảo nào đó, ví dụ như sư phụ tự mình quan sát linh căn và Đạo Anh của đệ tử, sau đó chuyên môn sáng tạo nên một loại phương pháp luyện hóa cho hắn.
Nhưng Thẩm Nghi tự biết, mình sẽ không có loại đãi ngộ này.
Như Ngô Đồng sơn chẳng hạn, vừa nhìn đã biết là bọn họ không có ý định thu thêm đệ tử rồi.
Về Huyền Quang động, nếu là lúc trước, có lẽ còn có chút khả năng, nhưng sau khi hắn tự tay chém giết một thành viên Hóa Thần lại cộng thêm hai Hỗn Nguyên Tông Sư thượng cảnh của bọn họ, coi như con đường này đã triệt để bị chặt đứt rồi.
Cứ chậm rãi khổ luyện mà thôi.
[ Năm thứ nhất, ngươi chìm vào nội thị, nghiêm túc cẩn thận xem xét Thôn Thiên Yêu Anh, sinh linh trong thiên địa sinh ra từ trong nội đan của ngươi, bị ý thức của ngươi hoàn toàn chiếm cứ thân thể, tâm huyết tương liên, có thể nói, ngươi đã thấu hiểu chúng nó rõ như lòng bàn tay]
[ Chân Dương Kỳ Lân Thạch bị sát khí ô nhiễm, vốn không chút liên kết nào với Yêu Anh, nhưng sau khi nó bị sát khí ô nhiễm, giữa hai bên lại miễn cưỡng có thể hòa hợp được ]
[ Ngươi không có chủ quan, lại cẩn thận cảm nhận từng luồng khí tức biến hóa bên trong Chân Dương Kỳ Lân Thạch, tránh xuất hiện bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào ]
Thẩm Nghi nhìn thọ nguyên của yêu ma trôi đi, đáy lòng vẫn bình thản, không nóng không vội.
Chuyện dính đến tính mạng, dù tiêu hao nhiều thọ nguyên hơn nữa cũng là cần thiết.