Chương 482: Không Thủ Được...
Chương 482: Không Thủ Được...Chương 482: Không Thủ Được...
"Tiền bối, Trần mỗ cáo từ.' Trần Trung run rẩy đứng dậy, tâm trạng không yên chắp tay với Thẩm Nghị, rồi lập tức quay người, chậm rãi đi xuống lầu.
"Sao sắc mặt ngươi cũng chuyển thành khó coi như thế?" Thanh Phong chân nhân khẽ thở dài, lại chuyển ánh mắt tò mò nhìn về phía thanh niên đối diện.
"Có sao?" Thẩm Nghi lại vươn đũa gắp một miếng thịt bắp khác, đưa vào trong miệng, đôi mắt vẫn bình tĩnh, không gợn sóng.
"Có thể là ta nhìn lầm." Thanh Phong chân nhân cười nhạt, rốt cục trên khuôn mặt non nớt ấy cũng có vài phần hương vị của Ngô Đồng sơn.
Dưới cái nhìn chăm chú của Thanh Phong chân nhân, Thẩm Nghi yên tĩnh ăn hết phần thịt còn lại của Trần Trung. Dược lực ẩn chứa trong món ngon mĩ vị nọ đã bị Đạo Anh hấp thu, còn phần tinh hoa chân chính của huyết nhục Yêu Hoàng đã hóa thành mười hai giọt ma huyết trực tiếp bị nhét vào trong khí hải.
Hắn buông đũa xuống, vẻ mặt đã sớm khôi phục như bình thường.
Không thể không nói, đúng là tin tức do Ngô Đồng sơn dặn dò, đã làm rối loạn kế hoạch của Thẩm Nghị, thậm chí còn khiến trong lòng hắn trào dâng một loại xúc động muốn lập tức trở lại Đại Càn.
Hiện giờ đối với Thẩm Nghi, tầm quan trọng của Đại Càn ra sao, không cần nói cũng biết, nó tương đương với nên tảng cốt lõi để hắn tồn tại. Một khi Cửu Châu bị lật đổ, không có đủ hương hỏa nguyện lực chống đỡ, Kim Thân của hắn chỉ có thể giậm chân tại chỗ, không thể tiến thêm. Hơn nữa, một khi Kim Thân bị hao tổn, đó chính là thương thế vĩnh cửu, căn bản không thể thông qua những thủ đoạn khác để khôi phục lại.
Tương đương với hắn dùng mấy vạn năm tuổi thọ của yêu ma đi ngưng tụ một món đồ tiêu hao "Chỉ dùng được một lần.
Đây là chuyện mà hắn tuyệt đối không thể chấp nhận nổi. Nhưng sau khi thoáng tỉnh táo trở lại, trong lòng Thẩm Nghi chợt sinh ra một tia lạnh lẽo.
Nếu như hắn thật sự trở về, kiên quyết trấn thủ, chẳng phải hành động này sẽ khiến hắn và Đại Càn trực tiếp rơi vào một loại tử vong mãn tính hay sao?
Hắn vốn không biết Thiên Yêu quật sẽ trả thù vào lúc nào. Cũng không biết bọn chúng sẽ đánh từ nơi đâu.
Cũng giống như Thanh Phong chân nhân nói, đối với mấy con yêu ma này, một hồi báo thù kéo dài suốt mấy trăm năm cũng không tính là quá lâu. Nhưng hắn thì khác, nếu hắn cứ một mực ở lại bên trong Đại Càn chờ đợi trong khô héo nhiều năm như vậy, chỉ dùng tài nguyên ở nơi đó, tu vi sẽ khó mà tăng trưởng thêm.
Huống chi... cứ cho là hắn toàn lực chạy băng băng, thì muốn từ Ly Châu đuổi tới Thanh Châu, cũng không phải chuyện chỉ trong một sớm một chiều, mà một con Yêu Hoàng muốn tàn sát cả thành, lại chẳng cần bao nhiêu thời gian.
Đại Càn triều của khi ấy, sẽ giống như một con chó giữ nhà bị trêu chọc, chỉ biết hành động theo bản năng, bôn ba cho đến lúc mệt nhoài, sức cùng lực kiệt.
Một khi rơi vào vũng bùn như vậy, Thẩm Nghi sẽ gặp phải một vấn đề nghiêm trọng nhất. Đó chính là dưới tình huống cảnh giới không thể duy trì trạng thái tăng vọt lên, rốt cuộc hắn có thể thủ vững được Đại Càn hay không?
Bạch Vũ Yêu Hoàng xếp thứ bốn mươi hai trong Thiên Yêu quật, dù nó đã rơi vào trạng thái trọng thương, vẫn có thể mang đến cảm giác khó giải quyết cho Trấn Ngục Pháp Tướng, chí ít cũng phải chờ đến Tam Trượng Kim Thân, hắn mới có cơ hội chính diện thắng nó.
Trong khi trên tay hắn chỉ có khoản thọ nguyên hơn hai vạn năm của yêu ma, có thể thúc đẩy Kim Thân đột phá tới ba trượng ... đã là dự đoán rất lạc quan rồi.
Vậy mà Thiên Yêu quật bên kia, chỉ cần phái tới một vị Yêu Hoàng có thể chen chân vào bốn mươi động trước, là đã khiến Thẩm Nghi bó tay không biện pháp rồi.
Dưới tiền đề là một vị Hóa Huyết Yêu Hoàng của động thứ mười chín ngã xuống, chỉ cần Thiên Yêu quật không phải thứ ngu ngốc, đương nhiên bọn chúng sẽ không làm ra loại chuyện ngu xuẩn kiểu như "Phái nhỏ đến trước lại đưa già tới sau".
Kỳ thật hắn không cần phải suy nghĩ quá nhiều, vẫn có thể dễ dàng đưa ra được một cái đáp án thực tế.
Lần này không thủ được...
Vấn đề là nơi ấy không chỉ có hương hỏa nguyện lực, còn có mấy vị bằng hữu mà Thẩm Nghi quen biết, cùng với đệ tử của Võ Miếu đối xử với hắn không tệ. Thẩm Nghi lấy đi nhiều hương hỏa nguyện lực như vậy, nhưng lại không làm được chuyện mà lúc trước hắn từng đáp ứng.
"Phù." Hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, một lần nữa cảm nhận được trải nghiệm lúc trước của Khương Thu Lan. Rõ ràng là hắn chưa bao giờ ngừng lại, nhưng càng đi càng phát hiện thời gian dành cho mình vốn không đủ.
Cửu Châu quá lớn, muốn giữ vững nó, tuyệt đối không thể dùng đến hạ sách là ở yên một chỗ trấn thủ.
Nếu thật sự muốn bảo vệ Đại Càn, thứ hắn cần chính là thanh danh. Là hung danh hiển hách khiến cho Thiên Yêu quật nghe thấy mà biến sắc, phàm là kẻ dám quấy nhiễu nửa phần đất đai của Đại Càn, hắn liên diệt cả nhà chúng nó.
Giống như Nhiếp Quân và Ngô Đồng sơn, dù đối phương có trực tiếp ra tay làm thịt con ngưu yêu kia, Thiên Yêu quật cũng chỉ dám ra tay ở trên người minh hữu của bọn họ.
"Ta ăn xong rồi, chân nhân còn có chuyện gì khác không?" Thẩm Nghi đứng lên, sửa sang lại y phục một chút, bình tĩnh hỏi.
"Chỉ muốn nhìn ngươi một chút thôi, hiện giờ ta đã nhìn xong rồi." Thanh Phong chân nhân gật gật đầu, lại vươn tay đưa tiễn hắn.
Một người tuổi còn trẻ đã đủ tư cách làm cho đám đông Hỗn Nguyên Tông Sư dưới kia phải kính nể như vậy, đáng để gặp gỡ.
Huyết nhục của Yêu Hoàng vốn là vật quý được sư huynh cất giữ, gã có mượn một chút đi kết cái thiện duyên, nhưng cũng chỉ như thế mà thôi.
Sau khi phát hiện ra thiên phú của Thẩm Nghi, gần như bất kỳ thế lực nào cũng sẽ không nhịn được muốn ném cành ô liu tới, chỉ ngoại trừ Ngô Đồng sơn. Bởi mười hai vị đồng môn của bọn họ, mỗi một vị đều là tôn tại chói mắt nhất suốt mấy vạn năm qua trong toàn bộ Tiên Tông.
Ở trước mặt ánh trăng sáng, ngôi sao lấp lánh cũng chỉ có thể ảm đạm phai mờ.
"Cáo từ." Thẩm Nghi khẽ gật đầu, rồi xoay người đi xuống dưới lầu.