Chương 481: Thân Tiên Đánh Nhau, Phàm Nhân Gặp Nạn!
Chương 481: Thân Tiên Đánh Nhau, Phàm Nhân Gặp Nạn!Chương 481: Thân Tiên Đánh Nhau, Phàm Nhân Gặp Nạn!
Hai người đứng lên, Thẩm Nghi liếc nhìn A Thanh: "Ăn xong lại tiếp tục làm việc, đừng chạy lung tung."
"Ừm ừm!" A Thanh đã nhanh chóng cầm đũa lên.
Nàng chỉ được nghe món ngon của Bát Phương Thực Lâu trong miệng trưởng bối nhà mình, còn chưa chân chính nếm thử một lần.
Thẩm Nghi thu hồi ánh mắt, đi theo Mai Tịch Dao lên lầu, một đường đi thẳng lên tầng chín. Được lên tận tâng này, dù với tuổi tác của Trân Trung, cũng không khỏi tò mò nhìn ngó xung quanh.
Phải biết rằng, với thực lực Hỗn Nguyên Tông Sư, lão chỉ lên được nhiều nhất là năm tâng lâu phía dưới. Chỉ Hóa Thần cảnh mới có tư cách lên lâu sáu, hơn nữa chỉ cần lầu sáu mở ra, đương nhiên sẽ là Bát Phương Thực Lâu mở tiệc mời toàn thể khách khứa.
Về phần lầu chín... Đây là đãi ngộ đặc biệt của Nhiếp Quân. Cũng chính vì như vậy, thực lâu mới dám định ra quy củ kiểu này.
"Đến đây." Thanh Phong chân nhân ngồi sau một cái bàn gỗ, bình thản giơ tay về phía hai người.
Nơi này cũng không hoa lệ như những gì Trân Trung từng nghĩ, thậm chí cách bày trí bên trong còn đơn sơ hệt như mấy quán ăn ven đường.
Thoạt nhìn thiếu niên kia cũng không quá thích ứng với tình huống kiểu này, nhưng vẫn mỉm cười gật đầu nói: "Ngồi đi."
Thẩm Nghi bình tĩnh ngồi xuống: "Không biết chân nhân tìm ta có chuyện gì?"
Nếu hắn nhớ không lầm, thì hình như từ trước đến giờ, giữa hắn và Ngô Đồng sơn vốn không có bất kỳ sự tiếp xúc nào... Trừ Tụ Linh Lô bên trong món bảo cụ trữ vật kia.
"Thiếu niên thiên kiêu gặp sẽ thấy lòng vui sướng." Khóe môi Thanh Phong chân nhân khẽ cong lên, không chút keo kiệt lập tức tán dương: “Không nói chuyện này nữa, chúng ta cứ ăn cơm trước đi."
Vấn đề là gã dùng vẻ ngoài non nớt của mình, để nói ra những lời thâm thúy như vậy, lại khiến người ta có chút buồn cười.
Dường như cũng nhìn ra Thẩm Nghi không mấy thích ứng với tình cảnh này, Thanh Phong chân nhân lập tức trợn trắng mắt nói: "Nhìn ta tuổi còn nhỏ như vậy, là vì ta đột phá Hỗn Nguyên nhanh, hiện giờ còn chưa vượt quá ba nghìn tám trăm năm... Thôi nhanh ăn cơm đi. Gã vừa lườm một cái, phong phạm cao nhân vừa rồi đã bị quét sạch sành sanh, nhìn dáng vẻ kia xem, có chỗ nào giống một vị tu sĩ đã sống gần bốn ngàn năm không?
Trân Trung vốn xuất thân từ Đại Càn, tuy có chút quan hệ với Ngô Đồng sơn, nhưng lại không nói một lời, căn bản không vì thái độ ôn hòa của vị chân nhân này mà lên tiếng nói leo. Bởi lão biết rõ, đệ tử của Ngô Đồng sơn kiêu ngạo đến mức nào.
Vị này... chỉ đơn giản là ngụy trang tốt hơn một chút mà thôi.
Rất nhanh, Mai Tịch Dao đã vén chiếc rèm vải bên ngoài lên, nhưng không có tư cách bưng thức ăn tiến vào, bởi vì người phụ trách phục vụ trong tâng này chính là vị lão nhân có phần cổ thô to kia, cũng là lâu chủ của Bát Phương Thực Lâu.
Thức ăn được đưa lên đơn giản đến cực hạn.
Mỗi người chỉ có một khay, bên trong chứa mấy miếng thịt bắp được cắt thành từng miếng, bên trên rưới lên một tâng nước sốt đặc màu đỏ.
Thanh Phong chân nhân ngay cả đũa cũng không dùng, đã không chút khách khí dùng tay đưa miếng thịt kia vào trong miệng.
Trần Trung thận trọng gắp một đũa, sau khi nhấm nháp, cả khuôn mặt già nua lập tức chuyển thành ngây dại
Thẩm Nghi vừa mới nhai một chút, trong đôi mắt đã nổi lên một tia lãnh ý.
Bên trong hàm răng của hắn, miếng thịt bé nhỏ không đáng kể kia vừa lập tức hóa thành ma huyết, trực tiếp bị nuốt vào trong bụng.
Một miếng thịt, một giọt máu.
Nếu không phải thịt Yêu Hoàng, Thẩm Nghi đã muốn nghiền nát rồi nuốt chửng cả cái khay kia, nhưng nó lại là thịt Yêu Hoàng. Và hắn không cho răng, thân phận hiện giờ của mình đáng để người khác dùng một loại bảo vật như vậy tới chiêu đãi.
Mặc dù Trân Trung không có Hóa Huyết thân thông, nhưng miếng thịt vừa chui vào dạ dày, lão cũng lập tức phát hiện ra điều không thích hợp, rồi sững sờ dừng đũa lại.
"Chân nhân vẫn nên nói chuyện trước đi." Thẩm Nghi buông đũa xuống, nhìn về phía đối diện, thẳng thắn nói.
"Đừng, các ngươi cứ ăn đi, nếu các ngươi không ăn, ta sẽ ngại nói ra." Thanh Phong chân nhân khoát khoát tay, lại há miệng nuốt từng miếng thịt bắp kia vào trong miệng. Mãi cho đến khi cái đĩa nọ trống trơn, gã mới ngẩng đầu lên, nhìn hai người đối diện vẫn một mực trầm mặc không nói, trong lòng có chút bất đắc dĩ, đành phải mở lời: "Thật ra chuyện này không có liên quan đến ngươi, chủ yếu là hôm nay ta muốn tìm hắn."
Nói xong, gã lại dùng ngón tay chỉ vào Trần Trung.
"Hả?" Trần Trung kinh ngạc ngẩng đầu.
Ngay sau đó, cả khuôn mặt lão đầu đều chuyển sang màu trắng bệch.
"Ăn xong thì nhanh trở về Đại Càn đi, mấy trăm năm tiếp theo đừng đi ra ngoài nữa." Thanh Phong chân nhân xoa xoa tay áo, nói: "Vị sư huynh kia của ta trực tiếp làm thịt Hóa Huyết Yêu Hoàng rồi. Ừm, nó chính là thứ ngươi vừa ăn đó. Ta khuyên không được, là tính xấu của hắn, ai chọc hắn người đó phải chết."
"Chưa chắc Thiên Yêu quật đã dám đến Ngô Đồng sơn giương oai."
"Nhưng kết cục của Huyền Quang động là gì, ngươi cũng nhìn thấy rồi đó, Hóa Thần chân nhân mà nói chết là chết."
"So với bọn họ, ta lo lắng nhất vẫn là Đại Càn các ngươi, mấy vị Kim Thân trong Võ Miếu kia không rời khỏi Hoàng thành được sao? Lão tổ các ngươi vẫn còn ngủ, địa bàn lại lớn như vậy... Chậc chậc.'
Nhìn Trần Trung gần như đã sợ đến mức ngất đi, Thanh Phong chân nhân lại lúng túng khuyên nhủ: "Kỳ thật chuyện này cũng chưa chắc đã đến mức như vậy, có lẽ chúng sẽ tiếp tục đi tìm sư huynh ta."
Thật sự chưa chắc sao?
Trân Trung cố gắng duy trì tỉnh táo, Nhiếp Quân và Đại Càn, đến cùng cái nào là quả hông mềm, còn cần phải suy nghĩ nhiều sao?
Hóa Huyết Yêu Hoàng của động thứ mười chín cứ như vậy mà chết đi... Lúc trước, còn chết một con Bạch Vũ Yêu Hoàng nữa.
Thiên Yêu quật không nổi điên sao được?
Nhưng vùng đất Cửu Châu của bọn họ khắp nơi đều là sơ hở, muốn thủ cũng không thủ được.
"Ngô Đồng sơn ta cũng không phải loại chuột nhắt làm việc không dám nhận, có mấy vị sư huynh sư tỷ đều phá quan ra rồi, sẽ cố gắng hết sức đi hấp dẫn lửa giận của Thiên Yêu quật."
"Dù sao... Các ngươi cũng tự cầu phúc đi." Thanh Phong chân nhân nói xong lại lắc đầu than một tiếng.
Thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp nạn. Đây chưa bao giờ là lời nói suông. Nhiếp sư huynh chỉ đang giết yêu thôi, đối phương không có ý xấu gì, chẳng qua đôi mắt quá cao, không nhìn thấy thương sinh dưới chân mình.