Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 480 - Chương 480: Thanh Phong Chân Nhân Mời!

Chương 480: Thanh Phong Chân Nhân Mời! Chương 480: Thanh Phong Chân Nhân Mời!Chương 480: Thanh Phong Chân Nhân Mời!

Hiện giờ, hắn đang cần rất nhiều thứ, không cần thiết phải vì chút đồ vật này mà lưu lại thanh danh không tốt. Ai biết bên trong túi trữ vật của người nào đó đang ngồi bên ngoài kia có chứa món bảo vật mình đang muốn hay không.

Tiêu chí của hắn rất đơn giản, không ăn thiệt thòi, nhưng cũng không chiếm lợi của người khác.

Chỉ khi lưu lại ấn tượng như vậy, mới có thể khiến đám người còn lại nguyện ý tới đây nói rõ ngọn ngành với mình.

"A." A Thanh cái hiểu cái không, nhưng vẫn gật gật đầu, lập tức mở miệng nói: "Kỳ thật giá trị của món bảo vật kiểu này rất khó đánh giá, dù sao nó cũng không phải là linh căn tuyệt phẩm đã sinh ra ý thức, chỉ bị vật dơ bẩn nào đó làm ô nhiễm, vẫn có khả năng loại trừ được."

"Hắn là người này muốn đánh cược xem Hoàng gia có thể loại trừ sát khí trên đó hay không.'

"Kết quả là thua cược."

Nghe xong lời này, dường như Mã Quảng Sơn vừa bị đâm một nhát trúng tim, cố kiềm nén một tiếng thở dài, ảo não nói: "Đúng là ta không quen biết thế lực nào lợi hại hơn, chỉ cần ngài chịu đổi với ta một món linh căn trung phẩm, bất kể là dạng gì cũng được.'

Giá trị chênh lệch giữa linh căn thượng phẩm và trung phẩm đâu chỉ gấp mấy chục lân, xem ra... người này đúng là bị ép đến nóng nảy rồi.

"Cộng thêm pháp y trên người hắn, lại thêm sợi dây chuyền trên cổ hắn, mới tương đương với cái giá này... Nhưng nếu Thẩm đại ca không có nhân mạch tương ứng, ta không kiến nghị ngài đi trao đổi với hắn." A Thanh chăm chú nhìn kỹ nam nhân có nốt ruồi đen trên mặt kia, sau đó mới quay đầu nhìn về phía Thẩm Nghị, bồi thêm một câu: "Lần này là nói thật."

Sắc mặt Mã Quảng Sơn thay đổi liên tục. Nhưng chỉ một lát sau, gã đã cắn chặt môi, lập tức cởi y phục trên người mình, mãi cho đến khi chỉ còn một cái áo lót màu trắng. Sau đó, gã lại dứt khoát vươn tay, kéo cả sợi dây chuyền trên cổ mình xuống, rồi đặt cả pháp y cả dây chuyên, tất cả lên chiếc bàn trước mặt.

Một vị Hỗn Nguyên Tông Sư, nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy, lại tự biến mình thành bộ dạng nhếch nhác, chật vật tới mức này...

Đám người bên ngoài đều cố gắng kìm nén ý cười: "..." Thẩm Nghi liếc mắt nhìn hộp ngọc kia, sau đó đưa tay lấy Long Viêm Ngọc Chi từ trong bảo cụ trữ vật ra, đưa tới.

"Cảm tạ ân cứu mạng của tiền bối!" Hai tay Mã Quảng Sơn run rẩy tiếp lấy nó, lập tức bị sức nóng của Long Viêm Ngọc Chi đốt cho da tróc thịt bong, gã vừa nhe răng trợn mắt vừa vội vàng cất nó vào bảo cụ trữ vật.

Đang lúc gã chuẩn bị rời đi, lại nghe thấy phía sau truyền đến một giọng nói lạnh nhạt: "Cầm y phục lên, coi như ta cho ngươi mượn, lần sau lại tính."

Mã Quảng Sơn nghe vậy, cả người cứng đờ, nhưng gần như ngay lập tức, gã đã xoay người, câm lấy bộ y phục kia trong tay, dùng sức gật đầu, lại lên tiếng nói, mặc dù lần này, âm điệu đã yếu ớt đi vài phân, nhưng lại nhiều thêm một chút chân tình thành thực: "Đa tạ tiền bối."

Thấy một màn này, những người còn lại cũng thoáng giật mình.

Đúng là thượng phẩm linh căn bị sát khí ô nhiễm cũng xứng đáng với cái giá này, nhưng vốn đĩ, không ai muốn mua nó đi. Nó thuộc về loại đồ vật gân gà, bán rẻ sẽ đau lòng, nhưng bán giá cao lại chẳng ai muốn.

Thanh niên mặc áo đen kia không chỉ lười ép giá, trực tiếp mua lại nó, thậm chí còn mở miệng hẹn người nọ lần sau?

Mặc dù bên cạnh đối phương có một vị Giám Bảo sư với nhãn lực siêu quần, nhưng ở một nơi không có trật tự này, có thể giao dịch công bằng tuyệt đối là chuyện cực kỳ hiếm thấy.

Trong phút chốc, không ít người đều đã rục rịch ngóc đầu dậy.

"Chỉ cần là loại linh căn bị ô nhiễm này, cùng với công pháp, tàn quyển cũng được, hoặc là tin tức có liên quan tới động phủ, cứ ai mang tới, thì tự ngươi nhìn mà xử lý đi." Thẩm Nghi dùng đá cuội truyền âm, lại thuận thế giao mấy cái túi trữ vật trên người mình cho A Thanh.

"Được rồi." A Thanh kích động nắm chặt mấy cái túi kia, không biết vì sao khi thấy đối phương tín nhiệm mình như vậy, nàng lại luôn cảm thấy ấm lòng và vui sướng mà không thể diễn tả thành lời.

Những người còn lại đã có chút không kiêm chế được, muốn đứng dậy đi tới rồi, thì đúng vào lúc này, có một nhóm sai vặt đi từ trên lâu xuống, tất cả đều bưng khay ngọc trong tay.

Chỉ trong nháy mắt, mùi thơm nồng đậm đã hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người, khiến ngay cả chuyện trao đổi bảo vật cũng bị bọn họ ném ra sau đầu. Những người kia nhanh chóng dựa vào nhân số trên bàn để đưa món ngón lên, sau đó lại đi bưng rượu thuốc tinh thuần và thơm ngon tới.

Mai Tịch Dao chậm rãi đi ở vị trí sau cùng trong đám tiểu nhị này, từ từ đi đến chiếc bàn đặt ở góc. Tới nơi, nàng chậm rãi đứng lại, trên khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp có mang theo vài phần kính ý, dịu dàng nói: "Thanh Phong chân nhân mời hai vị lên lâu.”

A Thanh rất tự giác, trực tiếp loại mình ra ngoài, nàng ấn hai tay xuống mặt bàn, nhìn những gã sai vặt tới tới lui lui xung quanh, không tự chủ được lập tức nuốt một ngụm nước bọt xuống.

Mai Tịch Dao thấy thế, khóe miệng khẽ nhếch, bật ra một tiếng cười khẽ: "Ngài cứ yên tâm, ta cũng sẽ chuẩn bị cho ngài một phần."

"Cảm ơn tỷ tỷ." A Thanh vui vẻ, lập tức thu hồi ánh mắt.

Tình huống này rơi vào trong mắt người khác, lại khiến không ít người âm thầm lắc đầu, chẳng lẽ tiểu tử mặt trắng này cho rằng mình có cái miệng ngọt là có thể chiếm được niềm vui của Mai cô nương hay sao?

Đối phương đã làm công việc nghênh đón đưa tiễn ở Bát Phương Thực Lâu này suốt bao nhiêu năm nay rồi, chỉ sợ ánh mắt còn cao hơn cả trời.

Nhưng ... ngay cả Thanh Phong chân nhân cũng muốn mời vị tiền bối kia.

Quả nhiên là bối cảnh rất sâu.

"Được." Tuy trong lòng Thẩm Nghi cũng có chút nghi hoặc, nhưng lại không từ chối. Xét cho cùng, hắn vừa mới rời khỏi Đại Càn, đúng là chưa từng trông thấy phong thái nghiêm túc trang trọng của mấy vị cường giả bên ngoài.

Trân Trung thì không sao cả. Lão biết rõ đối phương mời cả mình đi cùng chỉ thuần túy là tiện thể, lão chỉ có chút hiếu kỳ vì sao người kia lại bỏ sót A Thanh thôi.
Bình Luận (0)
Comment