Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 479 - Chương 479: Chân Dương Kỳ Lân Thạch!

Chương 479: Chân Dương Kỳ Lân Thạch! Chương 479: Chân Dương Kỳ Lân Thạch!Chương 479: Chân Dương Kỳ Lân Thạch!

Trong Bát Phương Thực Lâu.

Ngoại trừ Trương Thân Lâm lập tức cưỡi mây rời đi, những người còn lại đều đi theo Mai cô nương vê tới nơi đây.

Kỳ thật nhân số cũng không phát sinh quá nhiều biến hóa, dù sao phân lớn mọi người đều không tiến vào động phủ, tổng cộng số người thiệt mạng chỉ khoảng mấy chục mà thôi. Nhưng bầu không khí lại khác nhau một trời một vực, không còn náo nhiệt như trước nữa.

Theo thường lệ, Thẩm Nghi lại tìm một góc ngồi xuống, nhưng hiện giờ, bên cạnh hắn lại có thêm hai người là Trân Trung và A Thanh.

Hơn nữa, hắn chỉ bưng chén trà lên, cũng có thể hấp dẫn vô số ánh mắt đến từ trong bóng tối.

Lúc trước, có Thanh Phong chân nhân ở đây, đương nhiên thiếu niên kia sẽ trở thành trọng điểm chú ý của tất cả mọi người, nhưng giờ phút này, đối phương đã đi lên lầu rồi, thì hắn vốn là người dẫn theo các vị cường giả Hỗn Nguyên ở bên trong động phủ đi ra bên ngoài, đương nhiên khiến làm rất nhiều người khác hiếu kỳ.

Đối phương cưỡi mây mà đến, có hiển lộ khí tức Hỗn Nguyên, nhưng chỉ dừng lại ở trình độ sơ cảnh.

Ai cũng không hiểu, rốt cuộc là ở trong động phủ đã xảy ra chuyện gì, mới khiến cho gần như toàn bộ đám Tông Sư còn sống sót sau chuyến hành trình này, đều cung kính có thừa, thậm chí còn xưng hô hắn là tiên bối?

Nói là hắn từng bảo vệ tính mạng của mọi người từ trong tay ba vị Yêu Vương, chẳng lẽ một mình hắn có thể chém giết toàn bộ đám yêu ma kia?

Nghĩ thôi cũng thấy chuyện này quá mức kinh khủng rồi.

Ở thời điểm hiện tại, rõ ràng Thẩm Nghi đang ngồi trọng góc, nhưng nhìn tư thế của các vị tu sĩ đang có mặt trong này, chỗ hắn ngồi lại trực tiếp biến thành "Thủ vị”.

Nghe những tiếng nghị luận bên cạnh, nam nhân có nốt ruồi đen trên mặt khẽ đảo mắt nhìn quanh, sau đó quyết định rót một chén rượu ngon, lại bưng chén rượu này, đi đến góc phòng kia.

"Cái kia, tiền bối... Ta là... Gã cung kính đưa chén rượu qua, lời còn chưa nói xong, đã bị Trân Trung đứng dậy ngăn cản.

Lão thấp giọng nhắc nhở nam nhân kia: "Đừng đến quá gần." Thẩm tiền bối đang bị trọng thương, dù hiện giờ bọn họ đã rời khỏi động phủ, nhưng chuyện nên đề phòng vẫn phải đề phòng.

"À à! Ta hiểu quy củ!" Nam nhân có nốt ruồi đen kia khẽ cười ngượng ngùng, rồi vội vàng lùi về phía sau hai bước, bưng chén rượu lên, dứt khoát uống một hơi cạn sạch, lúc này mới bắt đầu: "Vãn bối Mã Quảng Sơn, không giỏi giao thủ với người khác, chỉ thích đi thu thập bảo bối hiếm lạ trên đời, vê sau, nếu tiền bối có gì muốn tìm, cứ việc phân phó."

Vừa dứt lời, bên cạnh lại truyên đến một giọng nói: "Tiền bối, đúng là người này thích thu thập, nhưng ánh mắt cực kém, hơn nữa vừa rồi hắn mới bị người ta gài bấy, hiện giờ đang muốn đi khắp nơi lừa gạt người khác, bán trao tay món phế bảo của mình. Ngài chớ để những lời hoa ngôn xảo ngữ của hắn lừa bịp."

Tục ngữ nói, cướp tiền tài như giết cha mẹ. Chuyện phá hư quy củ như vậy, cực ít xảy ra bên trong Bát Phương Thực Lâu.

Nam nhân có nốt ruồi đen kia lập tức quay đầu trừng mắt, lại thấy người vừa lên tiếng nói chuyện cũng là Hỗn Nguyên Tông Sư, lại có tu vi cao hơn mình rất nhiều, trong lòng không khỏi sợ hãi, vội vàng thu ánh mắt về.

Người vừa lên tiếng khẽ hừ lạnh một câu, lại lập tức tỏ vẻ cung kính cười cười với Thẩm Nghi, mạng của bọn họ đều do thanh niên này cứu, làm sao có thể trơ mắt nhìn hắn bị lừa?

"Đa tạ đã nhắc nhở." Thẩm Nghi gật đầu đáp lại, rồi ngước mắt nhìn vê phía Mã Quảng Sơn bên cạnh. Thật ra hắn cũng có chút ấn tượng với người này. Lúc trước, Thanh Hoa còn đặc biệt đi qua quan sát cảnh tượng đối phương bị cười nhạo.

"Ngồi đi." Thẩm Nghi lên tiếng nói với đối phương.

Hiện giờ trên người hắn đang có mấy cái túi trữ vật chứa đầy đồ quý hiếm, nếu người này thật sự có đồ tốt, hắn cũng không ngại liếc mắt nhìn một phen. Còn chuyện bị lừa... Thuật nghiệp có chuyên môn, hắn khẽ liếc mắt nhìn về phía A Thanh bên cạnh.

"Được." A Thanh vội vàng ngồi nghiêm chỉnh lại, cũng thuận tiện vươn tay dụi dụi mắt một phen, nhanh chóng tiến vào tư thế sẵn sàng làm nhiệm vụ.

Vừa trông thấy tư thế này của nàng, một tia hoảng hốt lập tức trào dâng trong lòng Mã Quảng Sơn.

Thanh niên kia đi ra ngoài còn dẫn theo Giám Bảo sư, đây là chuyện mà đại thiếu gia có bối cảnh bực nào mới có thể làm ra được chứ? Nhưng đối phương đã nói đến nước này, nếu gã lại chột dạ rút lui, chẳng phải tiếng xấu kẻ lừa đảo kia đã lập tức được chứng thực rồi? Đâm lao phải theo lao, Mã Quảng Sơn chỉ biết cười khổ lấy túi trữ vật ra, sau đó run rẩy đưa về phía chiếc bàn trước mặt: "Tiền bối thứ lỗi, đúng là trước kia trong tay ta có không ít thứ tốt, ngay cả pháp bảo, ta cũng từng bán sang tay rồi, nhưng hiện tại, đúng là có chút quẫn bách. Ta cũng không dám lừa gạt ngài, bên trong chỉ còn lại duy nhất một thứ này, nếu ngài nhìn trúng, cứ tùy tiện ra giá đi."

Lời vừa dứt, đã thấy một cái hộp ngọc rơi ra từ trong túi trữ vật của gã.

Mã Quảng Sơn cẩn thận từng li từng tí mở hộp ngọc ra, để lộ một khối đá màu tím trông khá là bình thường không có gì kỳ lạ, chỉ lớn bằng ngón cái ở bên trong.

Gã há miệng đang chuẩn bị giải thích, đã thấy A Thanh khoát khoát tay, nghiêm túc xem xét một hồi, sau đó quay đầu nhỏ giọng nói: "Là thượng phẩm linh căn Chân Dương Kỳ Lân Thạch, đáng tiếc đã bị sát khí ô nhiễm, bên trên từng có dấu vết loại trừ, nhưng thất bại, phong ấn phía trên xuất xứ từ Song Khê sơn Hoàng gia."

Mỗi khi nàng nói xong một câu, cái miệng của Mã Quảng Sơn lại há to thêm một khoảng. Ngay cả Trân Trung cũng ngây dại.

"Đáng tiền không?" Thẩm Nghi chỉ quan tâm đến chuyện này.

"Không đáng tiền." A Thanh quả quyết lắc đầu.

Mã Quảng Sơn nghe vậy, lập tức gấp đến độ thiếu chút nữa đã giậm chân, nói: "Dù ngươi có kiến thức rộng rãi, cũng không thể tùy tiện ép giá như vậy được."

"Được rồi, cũng đáng giá một chút." A Thanh vẫn không đổi sắc mặt.

"Cứ nói thật là được." Thẩm Nghi nhìn sang bên cạnh, thản nhiên nói.
Bình Luận (0)
Comment