Chương 488: Người Nhài
Chương 488: Người NhàiChương 488: Người Nhài
"Ail Ta biết ngay là ngươi sẽ không tin mài" Kim Bảo Văn tức giận trừng mắt nhìn A Thanh: "Ta thề, gốc Tuế Mộc kia đã được di dời và vẫn còn sống sót! Ta vốn có mối quan hệ thông gia với Trịnh gia bên kia...
"Nhận mấy thứ kia đi." Thẩm Nghi cắt ngang lời thề của lão.
"Đa tạ tiền bối!" Khuôn mặt vốn đang căng thẳng của Kim Bảo Văn lập tức vui đến nở hoa, lão vội vàng đoạt lấy đống thiên tài địa bảo trong tay A Thanh rồi bỏ vào trong túi trữ vật của mình.
Đúng vào lúc này, lão lại nghe được một câu khiến cho biểu cảm trên mặt mình biến sắc.
"Nhận lấy đồ vật, dẫn ta vào Trịnh gia."
Hai bàn tay vừa đưa tay của lão nhân nọ lập tức run lên, lão vội vàng chối từ nói: "Không phải, ta là thân thích của Trịnh gia, lấy Tuế Mộc nhà hắn ra đổi chút bảo vật đã là hoàn toàn đắc tội với bọn họ rồi, nào dám tới nhà thăm viếng?"
Lão còn chưa dứt lời, đã thấy thanh niên nọ thoáng đưa tay ra, một cái vòng tay được kết bằng dây leo màu đen vốn rất bình thường bỗng nhiên bay tới, chui thẳng vào tay áo của lão nhân kia, quấn quanh cánh tay lão
"Ta cũng phải xác định xem tin tức này là thật hay giả chứ?" Thẩm Nghi cất bước đi vê phía Bát Phương Thực Lâu.
Kim Bảo Văn cảm nhận được bụi gai kia thoáng ló ra trên cánh tay của mình, đành phải cười khổ nói: "Tiền bối nói có lý." Rồi lập tức ủ rũ cúi đầu đi theo.
A Thanh tò mò nhìn qua, sau đó lấy giấy bút ra, ghi nhớ những kinh nghiệm quý giá này vào trong cuốn sổ nhỏ.
Đang lúc nàng chuẩn bị đuổi theo, lại đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai.
A Thanh không thể động đậy được, đôi mắt nhìn theo bóng dáng Thẩm Nghi vừa biến mất ở cửa lớn của thực lâu, khoảng cách gần như vậy, đối phương lại không có chút cảm ứng nào hả?
Nàng bất đắc dĩ quay đầu nhìn lại, và trực tiếp đối diện với một khuôn mặt tràn đầy phẫn nộ.
"Ai cho ngươi lá gan này? Dám không thông báo một tiếng đã chạy ra ngoài rồi?" Người vừa đè A Thanh xuống lại là một nữ nhân có thân hình cao gầy, dung mạo xinh đẹp nhưng không diễm lệ quá trớn, ngược lại còn toát lên vẻ dịu dàng điềm tĩnh, mặc trên người một bộ trường sam mộc mạc.
"Ta... Ta để lại thư rồi mà." A Thanh vô thức muốn chạy trốn, lại phát hiện không cần biết nàng làm thế nào cũng không thể thoát khỏi bàn tay của đối phương.
Nàng đành phải nặn ra một khuôn mặt tươi cười ngoan ngoãn, cất giọng đáng thương cầu xin tha thứ: "Cô cô tha cho ta một lần, có được hay không?"
“Hứa Thanh Nhi!" Nữ nhân được gọi là cô cô kia, tức giận vươn tay, véo khuôn mặt của nàng, lại tiếp tục trách mắng: "Ngươi không muốn sống nữa hả, bên ngoài là nơi một đứa Bão Đan cảnh như ngươi có thể đi ra sao? Ngươi còn dám mang trận pháp bảo điển của Hứa gia đi nữa! Có phải ngươi muốn chọc cho phụ thân nhà ngươi tức chết mới vừa lòng hay không?"
"Trong sách có nhiều thứ thú vị như vậy, nhưng ta chưa từng được trông, người để cho ta nhìn một lần đi mà..." A Thanh tiếp tục cầu xin tha thứ, trong khi khóe mắt lại len lén liếc nhìn Bát Phương Thực Lâu.
Phải chờ đến khi nào Thẩm đại ca mới phát hiện ra nàng đã mất tích vậy?
"A, còn muốn chờ người tới cứu ngươi sao?" Nữ nhân kia trực tiếp xách nàng lên, nhẹ giọng nói: 'Lần này ta đi ra, đã dẫn theo nguyên một bộ Bách Quỷ Định Thần Đại Trận, ngươi có muốn thử một chút hay không?"
"Hừ.' Hứa Thanh Nhi bị xách lên, tứ chỉ hướng xuống đất, dứt khoát từ bỏ giấy giụa. Cô cô nhà nàng vốn là quái thai của Hứa gia, không thích học tập trận pháp, nhưng hết lần này đến lần khác lại giỏi tu hành, một thân tu vi Hỗn Nguyên cực cảnh đã ép cho một đám lão bối trong tộc nói không nên lời.
Hơn nữa, phụ thân cực kỳ yêu thương cô cô, đã chuẩn bị cho cô cô đủ loại pháp trận thành phẩm, kết hợp cả hai lại, có thể nói là thực lực khó có thể tưởng tượng nổi.
"Ta khuyên người tốt nhất là hãy buông ta xuống, nếu không..."
"Bằng không thì thế nào?" Trên mặt nữ nhân kia hiện ra một chút ngạo khí không hợp với ngũ quan dịu dàng trên mặt.
"Nếu không, rất có thể ngươi sẽ phải ở lại chỗ này." Giọng nói lạnh nhạt vang lên ở phía sau nữ nhân nọ, khiến trên mặt nàng lóe lên một tia kinh ngạc. Nàng lập tức muốn quay đầu lại theo bản năng, nhưng chưa kịp làm gì đã cảm nhận được một bàn tay đang dán chặt vào lưng mình, trên lòng bàn tay nọ có hỏa ý không ngừng phun ra nuốt vào, liên miên bất định, giống như có thể hòa tan cả Đạo Anh. Nữ nhân kia hít sâu một hơi, năm ngón tay khẽ buông lỏng, ném cô nương trên tay xuống, đồng thời cũng bật ra một câu hỏi: "Ngươi là ai?"
A Thanh lộ vẻ mặt kinh ngạc, nhưng nhanh như chớp đã chạy đến sau lưng Thẩm Nghi trốn đi, chỉ thò ra một cái đầu, nói: "Ta không muốn quay về!"
Thẩm Nghi nghe được câu này, lập tức nhíu mày, lườm A Thanh một cái. Vừa nãy, hắn nhìn thấy nữ nhân kia nắm nàng trong tay, nhỏ giọng uy hiếp, còn tưởng rằng nàng bị người của Huyền Quang động bắt được. Nhưng đến lúc này mới biết, mình vừa được chứng kiến câu chuyện một đứa vãn bối phản nghịch trốn nhà ra ngoài, bị người nhà bắt được.
Thẩm Nghi tiện tay thu hồi Ly Hỏa lại, hắn lười quản mấy chuyện này, rồi một lân nữa đi về phía thực lâu.
Tuy A Thanh rất hữu dụng với hắn, nhưng hắn cũng không đến mức đi cướp người ngay trước mặt trưởng bối nhà người ta, bởi xét cho cùng, nơi hắn muốn đi cũng cực kỳ nguy hiểm.
Nói thật, loại tình huống một người đã tu luyện đến Bão Đan cảnh, nhưng vẫn chỉ là một chút chim nhỏ ngoan ngoãn không có tự do này... đã vượt ra ngoài dự liệu của hắn rồi.
"Ôi!" A Thanh đang chuẩn bị mở miệng giải thích, xin Thẩm đại ca hãy thả cô cô ra, nhưng lời còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng đã phát hiện chỗ dựa của mình biến mất rồi, còn nàng ... lại lập tức phải đối diện với gương mặt lạnh lùng của nữ nhân kia. Cả người nàng run lên, vội vàng nặn ra một nụ cười, cố gắng đánh thức sự từ ái trong lòng đối phương: "Cô cô, Thanh Nhi biết sai rồi."
Lại phát hiện nữ nhân kia đang xoa xoa cổ tay, từ từ tiến vê phía mình.