Chương 494: Chén Linh Trài
Chương 494: Chén Linh TràiChương 494: Chén Linh Trài
Đợi cho đến khi trong phòng chỉ còn lại ba người, sắc mặt của mấy lão giả kia lập tức âm trâm xuống. Chỉ thấy nước trà trên mấy cái bàn kia gân như đã bị uống cạn hết, chỉ có cái chén trước mặt Thẩm Nghi là từ đầu tới cuối đêu không hề động đậy.
"Không kiến thức, lại nhát gan, chẳng lẽ hắn còn tưởng chúng ta hạ độc trong chén trà này? Không hổ là tán tu." Có lão nhân hừ lạnh một tiếng nói.
Nhị thúc tổ chậm rãi đứng dậy, đến phía trước chiếc bàn kia. Mãi đến tận lúc này, mới thấy lão vén tay áo bào rộng thùng thình lên, nhưng phần bàn tay để lộ ra bên ngoài lại có vẻ dữ tợn quái dị vô cùng, chỉ thấy cả bàn tay do một đoạn rễ cây thô ráp kết thành, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra hình dáng của năm ngón tay, thậm chí trong đó còn thiếu một đoạn.
Lão vung chưởng phẩy qua chén trà, chỉ thấy trong nước trà có điểm sáng chảy ra, hội tụ trong lòng bàn tay lão, hóa thành một khúc cây khô, bổ sung cho đoạn đầu ngón tay còn thiếu kia.
Làm xong tất cả những chuyện này, lão mới cười nói: "Các ngươi lại nhìn nhầm rồi, thoạt nhìn hắn chính là chủ nhân của một gia đình, kì thực bên trong chỉ có một bộ túi da, ngũ tạng không đầy đủ, nhiều nhất chỉ đạt đến Hỗn Nguyên trung cảnh. Bà vợ cả nũng nịu yểu điệu kia của hắn mới thật sự là cao thủ, chỉ sợ thực lực của nàng ta không thua kém lão phu.
"Chỉ cần nữ nhân kia uống trà là đủ rồi."
Loại thủ đoạn hạ độc như vậy, trừ phi là chuyên tâm nghiên cứu đạo này, nếu không rất khó mang đến hiệu quả đối với Hỗn Nguyên Tông Sư. Dù sao những loại độc bình thường đều trở nên vô dụng khi đối phó với Đạo Anh, mà một loại kịch độc có thể gây ảnh hưởng đến Đạo Anh, làm sao có thể giấu bên trong một chén trà khiến đối phương nhìn không ra được?
Nói cách khác, bên trong chén trà này chẳng những không có độc, ngược lại, còn được bọn họ bỏ thiên địa chí bảo vào, nó chính là một loại bảo vật chân chính... Có thể tiến thẳng về phía Hóa Thần.
Lớp da mặt tiều tụy mang theo những vết đốm đen của nhị thúc tổ run lên thật mạnh, lão cố gắng kiêm chế ý mừng trong lòng, nhưng bên trong đôi mắt đục ngầu kia vẫn không khỏi lóe lên một mảnh cuồng nhiệt say mê.
Con đường Hóa Thân này, không chỉ có lão đang đi, mà toàn bộ Trịnh gia của lão cũng đang cùng đi.
Nâng cả tộc phi thăng!
Chẳng qua ở thời điểm hiện tại, nếu chỉ dựa vào bọn họ thôi thì không đủ, coi như tán tu này có vận khí tốt, tới đúng dịp, bởi vậy mới có tư cách cùng bọn họ lên đường.
"Trông chừng bọn họ cho kỹ!" Lão giả lập tức cất giọng khàn khàn giống như dã thú.
Ngoài chính điện.
Được đệ tử Trịnh gia dẫn dắt, ba người Thẩm Nghỉ đi vào một khu tiểu viện.
"Chư vị có gì cân, cứ việc phân phó." Người nọ dẫn đường cho ba người Thẩm Nghi đến đây, lập tức khách khí chắp tay, rồi xoay người rời khỏi tiểu viện.
"Ngươi có phát hiện, thái độ của những người này đối với chúng ta đã trở nên nhiệt tình hơn lúc trước một chút hay không?" Hứa Uyển Vận cảm nhận được linh khí dư thừa trong người, lại có chút hiếu kỳ, không biết loại linh trà lúc trước là thứ gì, mà lấy nội tình của Hứa gia bọn họ, lại chưa bao giờ tiếp xúc qua thứ nào tương tự như vậy?
"Ngươi không uống một ngụm nào, đúng là có chút đáng tiếc." Hứa Uyển Vận nhìn ra Thẩm Nghi làm vậy vì cẩn thận, nhưng trước khi uống, nàng đã xác nhận nước trà kia không có vấn đề rồi mà?
"Không có gì đáng tiếc cả." Thẩm Nghi ngồi xuống ngoài sân, ánh mắt nhìn như tùy ý quét qua chung quanh, tinh quang sáng quắc, trực tiếp thu toàn bộ vị trí phân bố và địa hình của tòa sơn trang này vào trong mắt.
Hắn có thể thuận miệng uống một ngụm nước giếng đục ngầu do đứa bé ở thôn Lục Lí miếu đưa tới.
Nhưng tuyệt đối không thể hưởng thụ bảo dược do một tu sĩ vô duyên vô cớ lấy ra, dù thứ kia thật sự là đồ tốt, Thẩm Nghi cũng có thói quen cầm vào tay trước, sau đó sẽ tự mình từ từ ngâm uống sau.
Huống chỉ lần này, bọn họ đến đây là vì linh căn.
Lúc trước, trên đường đi, Thẩm Nghi đã hỏi A Thanh về chuyện linh căn rồi. Cái gọi là linh căn kia chỉ đơn giản là một loại môi giới cho phép Đạo Anh kết nối cùng thiên địa, chủ yếu nằm ở chữ "Linh" kia.
Tuế Mộc có thể trở thành linh căn hay không, đây còn là một loại ẩn số, dù sao căn cứ vào sách vở A Thanh đã từng đọc qua, thì vẫn chưa có ai lấy được một gốc Tuế Mộc còn sống. Nhưng nếu như nó thật sự bị nuôi thành vật ô sát, thì khẳng định là bản thân nó sẽ không thiếu linh tính, chẳng qua phẩm chất lại không dễ xác định được. Dựa theo phán đoán thông thường, linh căn có ý thức, đó chính là tuyệt phẩm. Nhưng bị người cưỡng ép nuôi ra, hiệu quả ra sao lại không biết.
Đương nhiên, không cần biết tình huống chân thực như thế nào, thì một món đồ chơi hiếm có như vậy cũng đáng để Thẩm Nghi tới đây một chuyến rôi.
Hắn hơi phất tay, rất nhanh, Kim Bảo Văn đã bị một vật nào đó kéo tới.
Thẩm Nghi thu hồi cái vòng tay bụi gai vào bảo cụ trữ vật của mình, sau đó lạnh nhạt lên tiếng: "Nói luôn một lượt đi."
Tiên hàng đã thanh toán xong, hắn cũng không phải người thích đen ăn đen.
Kim Bảo Văn cười bồi vuốt vuốt cánh tay, sau đó thấp giọng nói: "Phía Đông sơn trang có một tòa trúc lâu, nơi ấy được canh giữ cực kỳ nghiêm ngặt, ta cũng không xác định được, rốt cuộc là Tuế Mộc có phải ở đó hay không, nhưng bên trong nhất định đang ẩn giấu một thứ gì đó không muốn để cho người ngoài biết."
Nói xong, lão lại nháy mắt nói: "Một khi nơi đó bị người bên ngoài xâm nhập, Trịnh gia nhất định sẽ đề phòng, đến lúc ấy, lại xem bọn họ canh giữ ở nơi nào, nơi này tất sẽ có tin tức của Tuế Mộc."
Khỏi phải nói, đúng là tu vi của lão tiểu tử này không cao, nhưng dính đến chuyện bán đứng Trịnh gia, đầu óc lại cực kỳ nhanh nhạy.
"Tiên bối, nếu không có chuyện gì khác, ta đi trước đây." Kim Bảo Văn bước nhanh rời khỏi tiểu viện nọ, hiện giờ Trịnh gia đã có phòng bị, cơ hội để cho lão tiến vào thăm dò không nhiều, nhất định phải nắm chắc thời gian đi thu thập tin tức mới được.