Chương 493: Nhị Thúc Tổ Của Trịnh Gia!
Chương 493: Nhị Thúc Tổ Của Trịnh Gia!Chương 493: Nhị Thúc Tổ Của Trịnh Gia!
"Thẩm Tông Sư, mời đi bên này." Thủ vệ kia tùy ý đưa tay tới, dẫn đường ở phía trước. Ngoại trừ hỏi một câu để biết họ ra, đối phương không hỏi thêm bất kỳ tin tức nào khác.
Hứa Uyển Vận đứng chắp tay, trong ống tay áo rộng của nàng đang cất giấu một viên đá cuội.
"Ta cảm thấy có chút không đúng."
"Có chỗ nào không đúng?" A Thanh thành thật đi theo phía sau.
"Chúng ta lấy thân phận tán tu tới đây, nếu Trịnh gia có ý mời chào, vì sao thái độ của bọn họ thờ ơ như vậy? Ngay cả chúng ta từ đâu tới cũng không thèm quan tâm, cứ trực tiếp để cho chúng ta tiến vào."
Hứa Uyển Vận chậm rãi đi bên cạnh Thẩm Nghi.
"Vậy chúng ta còn vào làm gì?" A Thanh nhìn ngó xung quanh, ngạc nhiên hỏi.
"Ai biết hắn nghĩ gì, nhìn bên ngoài thì trầm mặc ít nói, đần độn, đoán chừng chính là một quả dưa chuột mới ra đời."
Hứa Uyển Vận vừa dùng đá cuội truyền âm, vừa cười cười với Thẩm Nghị, lại thấy thanh niên lạnh nhạt liếc mình một cái.
"Khặc khặc khặc, còn rất kiêu ngạo."
Hứa Uyển Vận bĩu môi thu hồi ánh mắt, lại nghe A Thanh cẩn thận từng li từng tí nói: "Kỳ thật tính tình Thẩm đại ca rất tốt."
"Có ý gì?" Bước chân đang tiến về phía trước của Hứa Uyển Vận thoáng chậm lại. Dường như vừa chợt nhớ tới cái gì, đột nhiên vẻ mặt nàng ta trở nên quái dị hỏi: "Ngươi ... ngay cả Truyền Âm Thạch cũng cho hắn?"
"Cho rồi...
Nghe A Thanh đáp lại, Hứa Uyển Vận lập tức trở nên lúng túng đến căng cứng cả người: “Ta không có ý kia.
Nhưng Thẩm Nghi đã đi theo người thủ vệ bước vào một gian thiên điện rồi. Chỉ thấy có ba người đang ngồi trong điện, rõ ràng đã phát hiện có người khác tiến vào, nhưng ba người này lại không có ý đứng dậy đi ra nghênh đón.
Người lớn tuổi nhất trong đó mặc một chiếc áo khoác dài màu xanh sẫm, trên phần cổ khô gầy có mọc lên những đốm đen nhàn nhạt, hai tay giấu trong ống tay áo rộng, nhìn qua đã thấy dáng vẻ âm u tràn đầy tử khí.
"Vị này chính là nhị thúc tổ của Trịnh gia ta, là em ruột của gia chủ." Thủ vệ kia cung kính giới thiệu một lần, lại lập tức nói: "Đây là Thẩm Tông Sư, từ bên ngoài tới."
"Mời ngồi." Nhị thúc tổ của Trịnh gia lạnh nhạt ngước mắt nhìn lên, đến đây, hai người khác cũng đồng loạt nhìn về phía thanh niên mới xuất hiện.
Thẩm Nghi khẽ gật đầu, bình tĩnh ngồi xuống ghế.
Nhìn thân thái của hắn, mấy người bên trong khẽ đưa mắt liếc nhau, trong mắt lóe lên một tia dị dạng.
Rất nhanh, Hứa Uyển Vận và A Thanh cũng khoan thai tới chậm, hai nàng vừa bước vào trong điện, lại không tự chủ được lập tức nhíu chặt lông mày. Bởi không gian bên trong tòa đại điện này một mực tối tăm, gân như không nhìn thấy một chút quang ảnh nào, hết thảy đều để lộ ra vài phần áp lực.
Hơn nữa ba người đang ngồi trên ghế chủ vị kia đều bày ra bộ dạng gần đất xa trời, chính điều này cũng tăng thêm một chút âm trâm cho bầu không khí vốn đã áp lực kia.
Hứa Uyển Vận có hơi khó chịu, nàng dẫn theo A Thanh ngồi xuống bên cạnh Thẩm Nghị, rồi dùng đá cuội truyền âm nói: "Một cực cảnh, hai thượng cảnh."
Đây chính là nội tình cực kỳ doạ người. Không hổ là thế lực nương tựa vào cây đại thụ Huyên Quang động.
"Vị này là?" Nhị thúc tổ cất giọng khàn khàn dò hỏi.
"Thê nhi của Thẩm mỗ." Thẩm Nghi với vẻ mặt không đổi sắc đưa mắt nhìn lại, Hứa Uyển Vận cũng đúng lúc gật đầu với lão nhân kia. Chỉ có nụ cười của A Thanh thoáng lộ ra một chút cứng ngắc, không hiểu ra sao đột nhiên nàng lại biến thành nhi tử của Thẩm đại ca rồi?
"Lệnh lang thiên tư không tệ, dáng vẻ cũng tuấn tú, đúng là hổ phụ không sinh khuyển tử." Lão nhân bên cạnh khách khí khen một câu.
"Coi như cũng được." Nói đến thế hệ trẻ, đáy mắt Thẩm Nghỉ cũng lóe lên một chút kiêu ngạo.
Mấy lão nhân nọ đều cười cười. Mãi cho tới giờ khắc này, rốt cục trên người thanh niên trước mặt cũng lộ ra một chút mùi vị của nơi man hoang, mặc dù tu vi không tệ, lại chẳng có kiến thức gì, đúng là thứ ếch ngồi đáy giếng.
"Dâng trà." Giọng nói của nhị thúc tổ vang lên.
Rất nhanh, đã có tỳ nữ dâng trà lên, sau khi cung kính hành lễ, lại nhanh chóng lui ra ngoài.
Kim Bảo Văn bị gò bó ngồi ở trong góc, không ngờ ngay cả lão cũng được pha cho một chén trà.
Hứa Uyển Vận khách khí nâng chén trà lên nhấp một ngụm, rồi rất nhanh sau đó, trong mắt đã xuất hiện vẻ kinh ngạc: "Linh trà thơm quá, có thể cho ta biết tên nó được không?”
Rõ ràng chỉ là một ngụm nước trà, lại giống như bảo dược trân quý, mang đến linh khí dồi dào, khiến toàn thân người ta khoan khoái dễ chịu.
Nhị thúc tổ cười khẽ lắc đầu: "Đều là một loại trà mọc dại được trồng trong sơn trang, chúng ta chưa từng đặt tên cho nó, chư vị thích là được.”
Dứt lời, lão lại trực tiếp chuyển chủ đề, bắt đầu nói chuyện với Thẩm Nghị, nội dung cũng khá phong phú, trời Nam biển Bắc, các loại tin đồn thú vị.
Thẩm Nghi chỉ lặng lẽ ngồi im, phần lớn những câu nói của lão đêu nghe mà không tiếp lời.
"Ta thu hồi câu nói vừa rồi, hắn diễn rất giống." Giọng điệu tấm tắc lấy làm kỳ lạ của Hứa Uyển Vận vang lên trong viên đá cuội, thanh niên này lại diễn rất giống bộ dáng một tên tán tu không có chút kiến thức nào.
"Ách." A Thanh chợt nhớ tới cảnh tượng lúc trước khi Thẩm đại ca bảo mình sửa sang lại túi trữ vật giùm hắn, nàng thâm thở dài trong lòng, có khả năng đây không phải là diễn.
Không biết đã qua bao lâu, rốt cuộc nhị thúc tổ cũng hắng giọng một tiếng, tỏ vẻ thân thiết nói: "Thẩm đạo hữu vừa ra ngoài không lâu, chi bằng cứ ở lại Trịnh gia ta trước, sơn trang này của ta mặc dù không được coi là hào hoa xa xỉ, nhưng cũng có một chút thú vị riêng, không cần phải giữ lễ tiết."
"Đã làm phiền rồi." Thẩm Nghi đứng dậy chào tạm biệt đối phương, rồi lập tức đi ra ngoài phòng. A Thanh và Hứa Uyển Vận cũng cất bước đuổi theo.
Kim Bảo Văn còn muốn nhân cơ hội này để chèo kéo quan hệ với Trịnh gia, nhưng vừa khom lưng, chưa kịp nói gì lại bị hai tên đệ tử Trịnh gia kéo ra bên ngoài.