Chương 492: Tán Tu Vô Danh!
Chương 492: Tán Tu Vô Danh!Chương 492: Tán Tu Vô Danh!
Kim Bảo Văn lại rơi vào ngơ ngác, nhưng rất nhanh, lão đã kịp phản ứng, nhìn tư thái của hai người này, hình như không phải đang nhằm vào mình.
Nhưng càng như vậy, trong lòng lão lại càng nóng nảy.
Nếu hôm nay lão không thể đưa Thẩm Nghi tiến vào Trịnh gia, có giao lại những món thiên tài địa bảo kia hay không chỉ là chuyện nhỏ, lão chỉ sợ đối phương cho là mình bị lừa gạt, dưới cơn nóng giận có thể xử lý luôn cả lão, lúc ấy mới là chuyện lớn tày đình.
Kim Bảo Văn hạ giọng nói: "Đây chính là cả gia đình tán tu, tu vi đã đạt đến Hỗn Nguyên, bọn họ vốn lánh đời từ lâu, hiện tại mới ra ngoài là chuẩn bị đi tìm một chỗ dựa, vất vả lắm ta mới đưa được bọn họ đến Trịnh gia... Kính xin hai vị châm chước cho một chút."
Tán tu bình thường đều là đại danh từ ám chỉ sự khổ sở. Nhưng trong nhóm này cũng có ngoại lệ. Ví dụ như những người trời sinh tính tình lạnh nhạt, thích ẩn mình giữa trần thế phồn hóa chẳng hạn. Rất có thể, thực lực của những người này không tầm thường, đồng thời trong tay còn nắm giữ một chút thủ đoạn đặc biệt.
Đối với phần lớn những thế lực khác, mỗi khi tôn tại như vậy đến bái phỏng, đều sẽ không dễ dàng bị từ chối ở ngoài cửa.
Hai người thủ vệ kia nghe vậy, cũng chậm rãi buông cánh tay xuống, lập tức liếc mắt nhìn nhau.
Đại khái là ngay từ ban đầu, bọn họ đã đoán được trên thuyền gỗ kia có sự tồn tại của Hỗn Nguyên Tông Sư rồi, nhưng không ngờ đối phương lại là tán tu.
Tán tu đại biểu cho tồn tại không có bối cảnh... Cũng không có người quan tâm.
"Chờ, ta đi hỏi một chút." Người bên trái gật đầu, sau đó quay người tiến vào sơn trang.
"Thế lực như vậy bình thường đều có dạng thực lực như thế này sao?" Thẩm Nghi nghiêng mắt nhìn về phía hai nữ tử bên cạnh.
A Thanh đang muốn nói chuyện, lại bị cô cô mình giành trước: "Ở bên ngoài này, cái gọi là thế lực nhất lưu này, gần như là có thể đối đãi ngang hàng với Hóa Thần cảnh, hoặc là có được tu sĩ Hóa Thần cảnh chân chính, hoặc là có được thủ đoạn sánh ngang với Hóa Thần cảnh, kém nhất chính là thế lực có thể mời được cường giả Hóa Thần cảnh tới làm chỗ dựa cho mình." "Rõ ràng Trịnh gia này chính là loại cuối cùng."
"Dù gặp phải tu sĩ Hóa Thần cảnh chân chính đến gây phiền toái, bọn họ cũng có thể thông qua trận pháp hộ sơn để chống chọi với đối phương một lát, cố gắng ngăn cản địch nhân, cho đến khi tu sĩ của Huyền Quang động tới cứu viện." Hứa Uyển Vận nói tiếp: "Phía trên nhất lưu, cũng chỉ còn lại tiên môn và thế lực tuyệt đỉnh như Đại Càn, chí ít trong những thế lực này phải có mười mấy vị Hóa Thần tọa trấn. Bọn họ thuộc về cự phách một phương, người bên ngoài không thể rung chuyển được, tốt nhất là ngươi nên cách xa bọn họ một chút. Tất cả những tu sĩ thuộc mấy thế lực này đều không coi ai ra gì. Trong mắt bọn họ, chúng ta chính là thịt có thể tùy ý lấy ra ăn."
Hiện giờ, Thẩm Nghi đã có thể xác định được rồi, nữ nhân này cũng giống như A Thanh, đều dựa vào thư tịch để tìm hiểu tin tức.
Bởi vì ngoại trừ bản thân hắn, đừng nói là mười vị Hóa Thần cảnh, Đại Càn ở thời điểm hiện tại chỉ còn lại duy nhất một vị thậm chí còn rơi vào trạng thái si ngốc ngu ngơ rồi.
Cái danh xưng thế lực tuyệt đỉnh này đã sớm trở thành hữu danh vô thực.
"Đúng rồi, ngươi hỏi cái này làm gì?" Bỗng nhiên Hứa Uyển Vận phản ứng lại, nàng lập tức cau mày, kinh ngạc nói: "Không phải ngươi muốn cướp Tuế Mộc của bọn họ chứ... Đừng nói giỡn, dù ngươi có mời một vị Hóa Thần cảnh chân chính tới đây, chỉ sợ đối phương cũng không dám mở miệng nói ra đâu."
"Tùy tiện hỏi một chút mà thôi." Thẩm Nghi cũng không phải một tên mãng phu chỉ biết giết chóc, dù hắn muốn cướp, cũng phải xem món đồ vật kia có hữu dụng với mình hay không, nếu không, chẳng phải đã uổng phí hương hỏa nguyện lực rồi?
Nghĩ đến đây, hắn lại dùng thần hồn kết nối với Thanh Hoa: "Còn cần bao nhiêu thời gian nữa?”
"Hồi bẩm chủ nhân, mười ngày là đủ, Thanh Hoa nhất định sẽ mau chóng trở về, xin ngài chờ ta một chút...
Nghe giọng điệu nơm nớp lo sợ bị thay đổi của Thanh Hoa, Thẩm Nghi trực tiếp cắt đút liên lạc với đối phương, đỡ phải nghe nàng ta lăng nhằng lải nhải.
Chừng nửa nén hương sau, người gác cửa sơn trang chậm rãi lấy ngọc giản ra, sau khi nghe xong tin tức được truyền bên trong, gã mới chắp tay hướng lên trời, nói lớn: 'Chư vị mời vào.
Kim Bảo Văn lập tức vui vẻ đi vào bên trong, không ngờ vừa tiến lên một bước, lại bị nắm chặt cánh tay, đẩy ra ngoài.
"Ta mời Tông Sư đi vào, ngươi xem náo nhiệt cái gì? Cút.' Thủ vệ kia không chút khách khí liếc mắt nhìn lão.
Kim Bảo Văn với vẻ mặt chợt xanh chợt đỏ, len lén liếc nhìn vào bên trong sơn trang. Lão luôn có cảm giác đám người này rất kỳ lạ, dường như bọn họ đang che giấu thứ gì đó ở bên trong, nếu có thể trà trộn tiến vào, thu được một chút tin tức mới, chẳng phải đến lúc đó, lão lại có thể bán được chúng với giá tốt sao?
Đấn lúc này, lão lại không muốn đi nữa.
"Ta và Thẩm Tông Sư chính là bạn tốt, hắn quen để ta ở bên cạnh rồi..."
Người giữ cửa kia nghe vậy, lại khẽ nhếch môi, như cười như không liếc mắt nhìn lão nhân kia, trâm ngâm một lát, cuối cùng cũng nghiêng người tránh đi, nhường cho lão một con đường nói: "Được rồi."
Hứa Uyển Vận thu hồi phi thuyền.
Ba người từ trên trời hạ xuống, đi theo người thủ vệ nọ cất bước tiến vào bên trong sơn trang.
"Còn chưa hỏi qua Tông Sư họ gì?"
"Thẩm.
Người đi lại bên ngoài, bình thường đều phải dùng một cái tên giả, nhưng cũng có trường hợp ngoại lệ, đó chính là khi không ai biết tên thật của mình.
Thẩm Nghi chính là loại tình huống này.
Những người biết tên hắn, cả Huyền Quang động lẫn Thiên Yêu Quật, đều gần như không còn ai sống sót nữa, lại thêm quá trình tu hành ngắn ngủi, từ lúc hắn bắt đầu tu luyện đến nay chỉ hơn một năm ròng, mới khiến cho bản thân hắn vốn là một vị Hỗn Nguyên Tông Sư trung cảnh, nhưng lại là tôn tại hoàn toàn vô danh.