Chương 491: Trò Xiếc Vụng Về!
Chương 491: Trò Xiếc Vụng Về!Chương 491: Trò Xiếc Vụng Về!
Dù sao đôi bên cũng là quan hệ thông gia, chẳng qua trong năm tháng dài đằng đẳng như vậy, những tiểu tộc tụ tập ở xung quanh nơi này đều coi chuyện có quan hệ với Trịnh gia làm vinh dự, cả trong tộc nhà mình xuất hiện một vị thiên kiêu làm con thừa tự cho Trịnh gia, hay là gả vãn bối tiên tư yểu điệu vào Trịnh gia, đều mang đến vinh hạnh cho bọn họ.
Có thể nói là bọn họ dùng hết thảy mọi thủ đoạn, cũng chỉ muốn trèo lên làm thân thích với Trịnh gia kia.
Cho nên... loại chuyện này cũng không tính là đặc biệt.
Lại nói, nhất mạch Kim gia gả vào kia đã sớm đứt đoạn, lão mặt dạn mày dày muốn dùng mối quan hệ của tổ tiên mình đi đòi chút chỗ tốt, đã bị người ta từ chối cực kỳ rõ ràng lưu loát rồi... Tác dụng duy nhất còn lại chính là có thể dựa vào tên tuổi này mà tự do ra vào trong đó.
"Đúng là có quan hệ với Huyền Quang động.' Bỗng nhiên Hứa Uyển Vận cười lạnh một tiếng, trực tiếp thu đại trận hộ sơn của Hứa gia vào đáy mắt.
Hứa gia bọn họ ẩn thế một đoạn thời gian, ai ngờ hiện tại, đi khắp nơi đều có thể trông thấy thứ mà gia tộc nhà mình luôn trân quý, ngẫm lại cũng có chút buồn cười.
Chỉ dựa vào tòa trận pháp này, ngay cả tu sĩ Hóa Thần cảnh có đến đây, cũng phải hao phí rất nhiều khí lực mới phá nổi.
Đó là đương nhiên."
Kim Bảo Văn nhìn về phía Thẩm Nghi, nhiệm vụ của lão chính là chứng minh tin tức kia là thật, nhưng đương nhiên, lão không hề muốn đắc tội với Trịnh gia: "Tiên bối, cứ giao cho ta nói đi.'
Sau khi được sự đồng ý của thanh niên kia, Kim Bảo Văn chậm rãi đáp xuống sơn trang, lão và người thủ vệ kia nói nhỏ vài tiếng, lại vươn tay chỉ chỉ lên trời.
Ngay sau đó, hai người kia trực tiếp tiến lên một bước, huých Kim Bảo Văn về phía thêm đá, sẵng giọng quát lớn: "Lão già kia, trong nhà đã sớm nói mấy năm gần đây không tiếp khách, ngươi còn dám dẫn người về Trịnh gia? Ngươi chán sống rồi sao!"
Hứa Uyển Vận trâm mặc nhìn sang bên cạnh, chợt phát hiện trong mắt Thẩm Nghi cũng xet qua vài phần nghi ngờ.
Bọn họ nghi ngờ, cũng không phải vì lão nhân Kim Bảo Văn kia, ngay cả một chút thể diện ấy cũng không có, bọn họ nghi ngờ vì dù gì Kim Bảo Văn cũng là một tên võ phu Bão Đan cảnh, nhưng tùy tiện hai người trẻ tuổi giữ cửa cũng có thể húc ngã, nếu Trịnh gia này thật sự có nội tình mạnh mẽ như vậy, sao Huyền Quang động kia không dứt khoát để Đại Càn rời khỏi đồng minh, nâng Trịnh gia lên đỉnh đi?
Cho nên cảnh tượng này là đang làm chuyện ngu ngốc gì đây?
Là diễn kịch sao?
Ngay cả A Thanh cũng nhìn ra điểm không thích hợp trong tình huống trước mắt, nhưng lại không nghĩ ra nguyên nhân.
Nếu nói Kim Bảo Văn tự nhận là lão tìm được chỗ dựa vững chắc rồi, muốn chiếm đoạt thiên tài địa bảo của Thẩm đại ca, vậy thì người đã đi tới cửa, lão cứ trực tiếp trốn vào bên trong không phải tốt hơn sao, cần gì phải vẽ vời cho lắm chuyện, bày ra một trò xiếc vụng về thế này?
"Ta..." Kim Bảo Văn xoay người đứng dậy, ánh mắt vô thức nhìn lên bầu trời, trong mắt hiện ra vài phần sợ hãi.
Hiển nhiên, lão cũng kịp phản ứng lại, hành vi như vậy tuyệt đối sẽ khiến Thẩm Nghi hiểu lầm mình, nhưng đối phương lại dùng thân phận tán tu tới đây, nếu bản thân lão biểu hiện ra quá mức hèn mọn, giải thích gì đó tại chỗ, chẳng phải đã lộ tẩy rồi sao?
Hơn nữa, đã làm loại chuyện ăn cây táo rào cây sung này, lấy đâu ra đạo lý đổi ý giữa đường? Đến lúc đó, cả hai bên đều không lấy lòng được, sợ là cái mạng nhỏ cũng khó mà giữ được.
Cả hai tiểu tử thủ vệ này nữa, sao khí lực của đối phương lại mạnh mẽ như vậy, kỳ quái thật!
Nghĩ đến đây, Kim Bảo Văn vội vàng thu hồi ánh mắt, bày ra dáng vẻ tức giận nói: "Hoang đường! Ta chính là người có quan hệ thông gia nhiều năm của Trịnh gia, các ngươi dựa vào cái gì mà ngăn ta ở bên ngoài? Ta đối với Trịnh gia luôn là một mảnh chân thành, mấy vị này chính là bạn tốt lão phu mới kết giao được, đối phương nghe nói danh tiếng của Trịnh gia, mới đặc biệt tới thăm, các ngươi chớ có thất lễt"
Luôn miệng nhắc tới Trịnh gia, nhưng trên thực tế, đối tượng đang được lão biểu thị lòng trung thành lại là một người hoàn toàn khác.
Sắc mặt Hứa Uyển Vận cũng có thêm mấy phần dị dạng, nàng ta lặng yên liếc nhìn thanh niên bên cạnh. Rốt cuộc là đối phương có bản lãnh gì lại có thể dọa cho lão nhân kia biến thành bộ dáng kiểu này? Phải biết rằng, ngay từ lúc đầu, đối tượng khiến Thẩm Nghi nghi ngờ vốn không phải là Kim Bảo Văn, hắn đang cụp mắt nhìn về phía hai người trẻ tuổi thủ vệ kia.
Vừa nấy, trong nháy mắt khi hai người này ra tay, đúng là không có khí tức dao động, và loại tình huống này cũng không tính là xa lạ gì đối với Thẩm Nghi.
Xét cho cùng, dọc theo con đường này, hắn đều dựa vào võ học tôi thể, nên lúc xuất thủ không cần phải điêu động khí tức. Dựa vào môn võ học này, hắn đã chiếm được rất nhiều ưu thế thuận tiện rồi, có thể nói là am hiểu rất sâu. Nhưng võ học tôi thể lại không cần dựa vào thiên tư, nó chính là công phu mài nước, cần rất nhiều thời gian đi chồng chất, xây nên.
Trong khi mối quan hệ giữa Kim Bảo Văn và Trịnh gia coi như là mật thiết, nếu trong gia tộc kia thật sự có võ học tôi thể, thì làm sao lão lại hoàn toàn mù mờ không hay biết điều gì? Ngay cả khi cảnh tượng vừa rồi chỉ là diễn kịch, thì ở thời điểm bản thân bị huých ngã xuống đất, làm sao lão lại để lộ ra một chút mờ mịt thất thố trong nháy mắt như vậy?
Trên đời này, không phải không có những món đồ vật có thể trợ giúp võ giả tăng lên tiến độ tu luyện võ học tôi thể, ví dụ như lúc trước, Kim Cương Môn từng có một cây Kim Cương Bồ Đề Bảo Thụ.
Nói cách khác, Trịnh gia này hoặc là có được một loại bảo thực nào đó, hoặc là nắm giữ thủ đoạn tương tự như võ học tôi thể.
Nhưng không cần biết là tình huống nào, Thẩm Nghi đều cảm thấy rất hứng thú.
"Quan hệ thông gia?" Bỗng nhiên hai người thủ vệ kia lại thoáng cười nhạo một tiếng, sau đó đã hờ hững khoanh tay đứng thẳng, rồi thản nhiên nói: "Gia chủ đã nói không tiếp khách, thì hai - ba phần thể diện kia của ngươi không đủ đâu. Hiện giờ, bất kể là nhà ai đến thăm, cũng phải dẫn về hết."