Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 490 - Chương 490: Đến Trịnh Gia!

Chương 490: Đến Trịnh Gia! Chương 490: Đến Trịnh Gia!Chương 490: Đến Trịnh Gia!

"Thẩm đại ca, đây là một vị trưởng bối của ta, nàng muốn đi theo..."

Lời còn chưa dứt, A Thanh đã bị búng cho một cái muốn u đầu.

"Ta gọi là đạo huynh, ngươi lại gọi là đại ca?" Hứa Uyển Vận lườm nàng một cái.

Nghe đến đây, rốt cục A Thanh cũng kịp phản ứng lại, nàng đã biết vấn đề nằm ở đâu rồi, nhưng nhìn khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Nghi, danh xưng Thẩm thúc thúc kia... có cố gắng thế nào cũng không thể nói ra ngoài được.

Nàng kêu lên một tiếng đau đớn rồi vội vàng vùi đầu xuống, không nói lời nào.

"Nghe nói đạo huynh có chuyện quan trọng trên người, chỉ sợ không rảnh để lo cho đứa tiểu bối này, vẫn nên để ta tới trông nom nó đi, nếu có chỗ cần giúp đỡ, Uyển Vận nguyện sẽ dốc sức đi làm."

Dường như để phản bác lại câu nhận xét đầy khinh bỉ "Kinh nghiệm quá ít" của chất nữ lúc trước, nên Hứa Uyển Vận nói chuyện cực kỳ cẩn thận, nhất cử nhất động đều cực kỳ máy móc, rập khuôn theo chuẩn mực bình thường, không tìm ra một chút khuyết điểm nào.

Nhìn bộ dạng nghiêm túc này của nàng, Thẩm Nghi khẽ nhíu mày nói: "Sao cũng được.'

Nếu A Thanh có thể lưu lại, đương nhiên là tốt nhất, chưa nói đến tin tức về linh căn tuyệt phẩm, chí ít là nàng có thể chữa trị xong bộ kiếm trận kia, khiến hắn có thêm một món vũ khí mang đến trợ lực cực kỳ mạnh mẽ, nhưng nói gì thì nói, đây cũng là việc nhà của người ta, một người ngoài như hắn không tiện tham dự quá nhiều.

Thấy Thẩm Nghi trả lời qua loa như vậy, Hứa Uyển Vận chỉ cười nhạt một tiếng, xem ra là vừa rồi nàng hơi sơ suất, đã khiến đối phương khinh thường rồi. Không hổ là tu sĩ có thể tham dự cuộc đấu pháp giữa Hóa Thần, một chưởng lúc trước dù chưa chân chính phát ra, nhưng cũng không phải Hỗn Nguyên cảnh có thể ngăn cản được.

Có điều... loại thủ đoạn này cũng không phải chỉ một mình thanh niên kia mới có. Nếu bàn về đấu pháp vượt cấp, Hứa gia nhà bọn họ mới chân chính là tổ sư gia.

"Chuẩn bị xuất phát." Thẩm Nghi nhìn sang bên cạnh, phát hiện đã không còn ai muốn trao đổi gì nữa, nên dứt khoát đứng dậy, hướng về phía xa xa gật gật đầu.

Kim Bảo Văn vội vàng đi tới dẫn đường: "Tiền bối, mời đi bên này."

Mấy người bọn họ cùng nhau rời khỏi Bát Phương Thực Lâu. "Không biết tiên bối muốn dùng thân phận nào để đến thăm Trịnh gia?" Lão thấp giọng hỏi một câu.

Nếu có tiên môn và Đại Càn làm chỗ dựa vững chắc, đương nhiên là Trịnh gia bên kia chỉ có thể cung kính đón chào, kể cả khi kém hơn một chút, thì có thể ở cùng cấp bậc với Trịnh gia, cũng không đến nỗi bị đối phương từ chối từ ngoài cửa.

Nhưng làm như vậy lại có một điểm bất lợi. Đó chính là thân phận quá cao, ắt sẽ làm Trịnh gia kiêng kị, bị người khác đề cao cảnh giác, thời thời khắc khắc đều phải nhìn chằm chằm vào, muốn nhìn thấy Tuế Mộc gần như là chuyện không thể.

"Tán tu." Thẩm Nghi rời khỏi sơn cốc, lập tức tế ra mây đỏ.

"Như thế rất tốt, vấn đề là tu sĩ càng coi trọng thế lực hơn phàm phu tục tử bên ngoài, đến lúc đó tiền bối tuyệt đối đừng có nổi giận nhé." Kim Bảo Văn nhắc nhở đối phương.

"Làm gì có tán tu nào như đạo huynh chứ?" Hứa Uyển Vận lắc đầu, nàng ta lập tức nắm lấy cơ hội, bắt đầu khoe khoang "kinh nghiệm" mình từng học được từ trong sách: "Tán tu không có chỗ dựa, tu hành luôn rơi vào trạng thái nơm nớp lo sợ, sợ bị người khác ghi hận, tuyệt đối sẽ không lấy ra đám yêu vân mang điểm đặc thù rõ ràng như thế để thay cho việc đi bộ."

Nói xong, nàng ta lập tức lấy một chiếc thuyền gỗ dài khoảng ba trượng, thoạt nhìn bình thường không có gì kỳ lạ tới, tế nó lên không trung.

Hứa Uyển Vận bước lên chiếc thuyền gỗ trước, lại kéo A Thanh đi đến bên cạnh, sau đó mời Thẩm Nghi lên. Nếu không phải Thẩm Nghi còn quá trẻ tuổi, cảnh tượng này cũng khá giống một nhà ba người cùng đi du ngoạn...

"Như vậy sẽ giống hơn."

Người trong lòng mang theo ác ý, rất ít khi dẫn theo người nhà cùng hành động.

Hứa Uyển Vận bấm pháp quyết. Không ngờ chiếc thuyền gỗ nhìn như thường thường không có gì kỳ lạ này, lại di chuyển với tốc độ còn nhanh gấp mấy lần yêu vân.

Thẩm Nghi khá là kinh ngạc. Nhưng đối với hắn hiện tại, cái gì càng nhanh thì càng tốt. Thời gian của hắn vốn không còn nhiều, và trong khoảng thời gian này, chẳng những hắn phải đột phá đến Hóa Thần, còn muốn trở thành người nổi bật bên trong hàng ngũ Hóa Thần cảnh, áp lực trong đó ra sao, không cần nghĩ cũng biết.

Đại Càn không phải thế lực nhỏ, muốn bảo vệ con quái vật khổng lồ cai quản cả một phương như vậy, ít nhất hắn cũng phải đạt đến cấp độ như Nhiếp Quân mới có thể làm được. Mà hắn ở thời điểm hiện tại, còn kém mục tiêu này quá xa. ....

Mây trắng bay bay, núi xanh tú lệ.

Kết hợp cả hai thứ này lại rất dễ khiến người ta liên tưởng đến Tiên Nhân.

Mà Trịnh gia an cư ở nơi đây, mặc dù không được tính là tiên môn, nhưng dựa vào quan hệ nhân mạch thâm hậu, cũng miễn cưỡng có thể coi là một chi nhánh của tiên môn.

Lấy Trịnh gia làm trung tâm, xung quanh có không ít tiểu tộc tụ tập, Kim gia chính là một trong số đó. Có một bức tượng hình người cao mấy chục trượng đứng sừng sững, trên đỉnh núi, bàn tay nâng cuốn kinh và đạo kiếm, quả nhiên là khí chất xuất trần, quan sát chúng sinh.

Phải biết rằng ở loại địa phương này, có thể nói là yêu ma rình rập vây quanh, vậy mà bọn họ chẳng những có thể chiếm được một dãy núi mênh mông, một vùng đất thiêng phong thủy tốt, có thể sản sinh lớp lớp hiền tài, còn có thể dựng lên một bức tượng nghênh ngang, hoàn toàn không sợ bị người khác hoặc yêu ma để mắt tới.

Điều này tượng trưng cho sức mạnh thâm hậu.

"Đó chính là tổ tiên của Trịnh gia, ngay cả ở bên trong Huyền Quang động, người nọ cũng là chân nhân đứng hàng đầu, chỉ tiếc hiện giờ thọ nguyên hao hết, thân vẫn đạo tiêu, nhưng đối phương vẫn để lại nhất mạch truyên thừa, cam đoan Trịnh gia vĩnh viễn có một chỗ cắm dùi ở Huyền Quang động." Kim Bảo Văn đứng trên bạch vân bảo cụ, mở miệng giới thiệu, có thể nhìn ra được, khi lão nói đến Trịnh gia, trong lòng cũng có một chút cảm giác tự hào và vinh quang.
Bình Luận (0)
Comment