Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 496 - Chương 496: Thì Ra Con Yêu Hoàng Kia Bị Oan Sao?

Chương 496: Thì Ra Con Yêu Hoàng Kia Bị Oan Sao? Chương 496: Thì Ra Con Yêu Hoàng Kia Bị Oan Sao?Chương 496: Thì Ra Con Yêu Hoàng Kia Bị Oan Sao?

Thẩm Nghi tiến về phía trước, bên cạnh thanh huyền kiếm thon dài kia có một miếng ngọc giản. Hắn đưa tay cầm lấy nó trong tay, rôi nhắm mắt xuống dùng thần niệm rót vào.

Một lát sau, trên bảng giao diện của hắn đã có thêm một hàng chữ.

[ Hóa Thần (trân). Thân Tiêu Chân Lôi Kiếm Pháp: Chưa nhập môn }

Thẩm Nghi mở mắt, đưa miếng ngọc giản nọ cho A Thanh.

A Thanh tò mò rót thần niệm vào, gương mặt lập tức biến sắc, giống như vừa nắm lấy một cái bàn ủi nóng bỏng tay, nàng lập tức theo bản năng ném miếng ngọc giản ấy lên.

Hứa Uyển Vận vừa nghe nàng nói thanh kiếm kia vốn có xuất xứ từ Ngô Đồng sơn, đã có ý lùi bước. Vừa thấy cháu gái ném miếng ngọc giản kia lên, nàng ta đã vội vàng vươn tay tiếp lấy nó, thân sắc hơi trâm xuống, hỏi: "Ngươi có ý gì?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của A Thanh có chút sầu khổ, nàng run run rẩy rẩy nói: "Nhiếp Quân...'

Vậy mà trong lúc vô tình, nàng lại đi quan sát công pháp chí trân của Ngô Đồng sơn rồi, cũng không biết hiện giờ móc tròng mắt đi có còn kịp hay không?

"Huyền Kiếm chân nhân chết ở Trịnh gia này?" Hứa Uyển Vận mở to đôi mắt, nhìn về phía chuôi huyền kiếm kia: "Không đúng, thanh kiếm này vừa nhỏ vừa hẹp, không giống nội dung được ghi chép lại trong sách, nhìn qua càng giống như thứ được chuẩn bị cho một vị cô nương hơn."

"Cô nương... Có lẽ là đệ tử của hắn?" A Thanh lúng ta lúng túng đáp lại.

Dựa theo tình huống bình thường, Ngô Đồng sơn vốn không thu đồ đệ, nhưng đương nhiên, trong chuyện này cũng có ngoại lệ, ví dụ như mười hai vị chân nhân kia gặp được vãn bối mà mình thưởng thức, bọn họ có thể nhận đối phương làm đệ tử ký danh.

Đệ tử ký danh này không thuộc về Ngô Đồng sơn, chỉ có thể tự xưng là môn sinh của một vị chân nhân nào đó, càng không thể nào câm công pháp của Ngô Đồng sơn chạy lung tung khắp nơi.

Sợ rằng chỉ có một mình Nhiếp Quân mới có thể trực tiếp giao loại trân pháp như vậy cho đệ tử của mình, bởi xét cho cùng, chỉ cần người nọ không phải bị điên, thì không một ai dám đi cướp đoạt đồ trong tay đệ tử của gã.

"Trịnh gia này ăn no rửng mỡ rồi sao?" Hứa Uyển Vận nuốt ngụm nước bọt.

Trên thực tế, đối với tu sĩ bọn họ, giết người cũng không tính là chuyện lớn gì, nhưng muốn làm gì cũng phải có một lý do chứ?

Là giết người đoạt bảo ư?

Nếu người ta cho ngươi bộ công pháp này, có thể luyện thành hay không còn chưa dám chắc, ngay cả khi ngươi luyện thành được, ngươi có dám dùng nó hay không?

Một khi để tin tức này lan truyền ra ngoài, chỉ sợ cả Huyên Quang động cũng sẽ bị liên lụy.

Thẩm Nghi liếc nhìn thanh huyền kiếm trên tường, cố gắng kiềm chế suy nghĩ muốn thu nó vào túi trữ vật. Kim Thân còn chưa trở lại, không cần thiết phải đánh rắn động cỏ.

Đột nhiên hắn nhớ tới chiếc Tụ Linh lô mình từng nhặt được trên người Trịnh Tử Thăng, lại nghĩ đến thông tin từng nghe nói khi còn ở bên trong Đại Càn, chính vì đệ tử của Nhiếp Quân chết, gã mới một đường đuổi giết Hóa Huyết Yêu Hoàng.

Thì ra con Yêu Hoàng kia bị oan sao?

Có vẻ như ngay cả Nhiếp Quân cũng chưa từng suy nghĩ tới phương diện này, bởi vì kẻ dám động đến đệ tử của gã vốn không phải tồn tại tiếng tăm lừng lẫy gì, lại là Trịnh gia dưới trướng Huyền Quang động không đáng để mắt đến.

Đệ tử này chết ở nơi đây, sau đó cái chết của đối phương đã bị giá họa cho Hóa Huyết Yêu Hoàng, khiến cho lão Ngưu kia không rảnh đi trông coi nhà cửa thê nhị, cũng mang đến cho hắn một cơ hội thở dốc.

Nhưng chính nguyên nhân này đã khiến con Yêu Hoàng nọ ngã xuống, mới khiến Thiên Yêu quật tức giận, sắp triển khai trả thù.

Sau khi xâu chuỗi toàn bộ manh mối vào, đến hiện tại, Thẩm Nghi chỉ còn duy nhất một vấn đề chưa hiểu rõ.

Đó là người có thể làm Nhiếp Quân tán thưởng, thậm chí còn trực tiếp truyền công pháp cảnh giới Hóa Thần cho, điều này đã nói rõ thực lực của người kia ít nhất cũng phải chạm đến ngưỡng cửa Hóa Thần rồi.

Chỉ dựa vào nội tình Trịnh gia đang hiển lộ ra trước mắt, rốt cuộc là bọn họ đã làm như thế nào để lặng yên không một tiếng động chém giết đối phương? Bọn họ có thể trút toàn bộ trách nhiệm lên người Thiên Yêu quật, nghĩa là ngay cả một tin tức, đệ tử kia cũng không truyền ra được...

Thẩm Nghi lại đưa mắt nhìn xung quanh, chợt phát hiện trong phòng chỉ có duy nhất hai món đồ này.

Hắn thu hồi tâm mắt, lạnh nhạt nói: "Về trước đi."

"Được." Đến đây, ngay cả A Thanh vốn luôn mơ mơ hồ hồ, cũng biết chuyện này nghiêm trọng đến mức nào rồi. Nàng vội vàng bấm pháp quyết, một lần nữa khởi động trận pháp.

Được Thẩm Nghi dẫn dắt, ba người vội vàng thả đồ vật lại chỗ cũ, nhanh chóng rút lui khỏi trúc lâu, về tới tiểu viện.

"Chuyện này không thể làm, đi mau thôi!" Hứa Uyển Vận còn chưa kịp thở phào, đã quyết đoán đưa ra nhận định.

Trịnh gia không đơn giản như người khác nhìn thấy.

A Thanh không nói gì, chỉ yên lặng đứng bên cạnh. Nàng đã nhìn qua Tụ Linh lô, sự hiện diện của nó đã cho thấy rằng Trịnh Tử Thăng kia biết việc này, nhưng vẫn lựa chọn bao che và chia của.

Hơn nữa, với thực lực của đối phương, có mạnh đến mức nào cũng chỉ là thế hệ trẻ tuổi của Huyên Quang động mà thôi, căn bản không thể làm được công trình khổng lồ như di dời Tuế Mộc, khẳng định là trong chuyện này còn có bóng dáng chân nhân Hóa Thần khác của Huyên Quang động tham dự vào.

"Ghi lại trận pháp đồ cho ta." Thẩm Nghi gật đầu với A Thanh.

"Ngươi không đi sao?" A Thanh còn chưa nói chuyện, Hứa Uyển Vận đã lộ vẻ kinh ngạc hỏi.

Người ta vẫn nói giao tình nông cạn không cần phải nói sâu, nhưng nhìn thấy đối phương chăm sóc A Thanh một đoạn thời gian như vậy, Hứa Uyển Vận do dự một chút, cuối cùng vẫn nói tiếp: "Tuy ta cũng rất hy vọng có người đủ sức cho Huyền Quang động ăn quả đắng một phen, nhưng lần này quá nguy hiểm, tu hành cũng không phải chuyện một sớm một chiều, bỏ lỡ cơ hội lần này, chỉ cần duyên phận đến, chưa chắc đã không thể gặp được cơ hội tiếp theo."

Tu hành chú trọng đến duyên phận.

Mà chuyện thiên tài địa bảo này, ai có thể khẳng định rõ ràng được, nói không chừng bọn họ vừa bước ra khỏi cửa Trịnh gia, xoay người lại đã có thể nhận được tin tức khác cũng nên.
Bình Luận (0)
Comment