Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 497 - Chương 497: Thất Thân!

Chương 497: Thất Thân! Chương 497: Thất Thân!Chương 497: Thất Thân!

Thẩm Nghi khẽ liếc nàng một cái.

Hắn muốn trở thành người nổi bật trong hàng ngũ Hóa Thần, lại phải hoàn thành trong một khoảng thời gian cực kỳ ngắn ngủi, nếu cố tính đặt hy vọng vào một loại duyên phận hư vô mờ mịt kia, chẳng phải quá mức lừa mình dối người rồi?

Chỉ có nắm bắt mỗi một cơ hội xuất hiện ngay trước mắt mình, mới có khả năng giữ vững vị trí cơ bản [1] của mình.

"Mời." Hắn đứng dậy chắp tay, lập tức quay người đi vào phòng.

A Thanh phát hiện ra không có ai quan tâm đến ý kiến của mình, chỉ có thể lên tiếng nói: “Ta sẽ không đi."

"A.' Hứa Uyển Vận lạnh nhạt liếc nhìn nàng một cái, bình thường cười đùa thì cũng thôi đi, nhưng vào lúc này, nhóc con này vẫn nên thu lại tính tình bốc đồng của mình một chút.

"Chép trận pháp đồ của ngươi đi." Dứt lời, nàng đi đến trước cửa phòng Thẩm Nghi: "Ta sẽ không rời đi quá xa, nếu ngươi muốn đi... hoặc gặp phải chuyện gì, ta sẽ ở bên ngoài tiếp ứng cho ngươi."

Người Hứa gia tuyệt sẽ không lỗ mãng, nhưng cũng biết báo đáp.

"Đa tạ." Bên trong cửa truyên đến âm thanh đáp lại của thanh niên kia. ...

Thoáng dừng lại chừng sáu - bảy ngày, sau khi cảm thấy thời gian đã đến.

"Ta đi ra với ngươi không phải để bị giam cầm ở nơi đây! Ngươi cứ ở lại đó đi!"

Hứa Uyển Vận lộ vẻ mặt đầy bực bội, dứt khoát kéo A Thanh bước lên chiếc thuyền gỗ, xẹt qua chân trời.

Động tĩnh như vậy lập tức hấp dẫn sự chú ý của không ít người. Rất nhanh, đã có trưởng bối của Trịnh gia đi vào trong tiểu viện, hiếu kỳ hỏi: "Thẩm đạo hữu, đây là làm sao vậy?"

Thẩm Nghi không trả lời, chỉ cười cười nhìn bọn họ.

"Hiểu rồi, hiểu rồi." Nam nhân kia đáp lại bằng một nụ cười: "Tôn phu nhân không biết bên ngoài hung hiểm, có hành động như vậy cũng là chuyện rất bình thường, Thẩm đạo hữu yên tâm, chúng ta sẽ giúp ngươi đi khuyên nhủ nàng." Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, ba luồng lưu quang đã xeẹt qua phía chân trời, ngăn phía trước chiếc thuyền gỗ nọ.

"Phu nhân bớt giận, có chuyện gì cứ từ từ nói.'

"Nếu ta không nói thì sao?" Hứa Uyển Vận bày ra vẻ mặt phẫn nộ cực kỳ chân thực, chỉ nghe "Leng keng" một tiếng, nàng đã rút thanh trường kiếm bên hông ra: "Chuyện của phu thê chúng ta, các ngươi cũng muốn quản hả? Tránh rai"

Ba người nọ liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt vẫn bình thản như thường: "Chúng ta cũng không muốn xen vào việc của người khác, chỉ có điều, chúng ta lại không thể đứng nhìn hai vị sinh ra khoảng cách vì Trịnh gia ta, nếu ngài nhất định phải rời đi, chúng ta cũng không ngăn cản, chỉ hy vọng phu nhân có thể bình tĩnh lại một chút."

Tiếng nói vừa phát ra, Hứa Uyển Vận đã trực tiếp lái thuyền lao về phía trước. Ngay khi nàng vừa bấm pháp quyết, bỗng nhiên A Thanh lại có chút nghi hoặc liếc mắt nhìn về phía sau. Chỉ thấy động tác của cô cô thoáng đình trệ lại, hệt như nàng vừa đột nhiên nghĩ thông suốt điều gì, mới thở dài nói: "Hừ!"

Sau đó, Hứa Uyển Vận thu hồi chiếc thuyên gõ, dẫn theo A Thanh rơi xuống đất.

Mấy người khác của Trịnh gia khẽ cười nói: "Phu nhân nghĩ thông suốt là tốt rồi."

Chỉ có A Thanh là ngay trong nháy mắt ấy, nàng lập tức cảm nhận được một luồng hàn ý ùn ùn lao đến bao phủ toàn thân. Rõ ràng là vẻ mặt của cô cô không hề phát sinh một chút dị dạng nào, ngay cả phản ứng của nàng ấy cũng không có một chút sơ suất, không tìm ra vấn đề gì.

Nếu nàng ấy và Thẩm đại ca thật sự là phu thê, thì hành động hiện tại, cực kỳ giống một chút tức giận nhất thời, nhưng rõ ràng... đôi phu thê này là giả. ...

Với ba người của Hứa gia cùng đi, Hứa Uyển Vận dắt theo A Thanh tâm thần không yên trở về tiểu viện.

Cùng lúc đó, mấy vị lão nhân gần đất xa trời của Trịnh gia kia cũng từ đằng xa chậm rãi đi tới. Người câm đầu chính là nhị thúc tổ của Trịnh gia - người bọn họ từng gặp vào mấy ngày trước.

"Thẩm đạo hữu chớ trách, nhất định là Trịnh gia ta chiêu đãi không chu toàn, lúc này mới chọc giận Thẩm phu nhân." Nụ cười của nhị thúc tổ vẫn hòa nhã như thường, nhưng trên khuôn mặt tiều tụy của lão lại lộ ra vài phân dọa người khó có thể nói rõ được.

"Người đâu? Mau chuẩn bị yến tiệc." Lão đi vào trong viện, tới ngồi xuống đối diện với Thẩm Nghi: "Để lão phu bày tỏ sự áy náy trong lòng." Ngoại trừ vị nhị thúc tổ này, vin vào lý do đưa Hứa Uyển Vận trở về, còn có bảy - tám bóng người cũng tụ tập bên ngoài cửa viện, toàn thân mơ hồ tràn ra khí tức bất phàm.

Thẩm Nghi trâm mặc nhìn về phía "Phu nhân" đang đứng cách đó không xa, vẻ mặt càng thêm bình tĩnh. Đôi mi thanh tú của Hứa Uyển Vận cau lại, rốt cuộc trong mắt cũng khôi phục lại thần quang, nàng lập tức đưa ánh mắt mờ mịt nhìn quanh bốn phía. Sau khi thần trí dân dần tỉnh táo lại, một luông sát ý cũng chậm rãi lóe lên bên trong đôi mắt đen nhánh kia.

Thân là Hỗn Nguyên Tông Sư cực cảnh, dù không rành chuyện thế sự, nhưng làm sao nàng có thể ngu ngơ đến độ không nhìn ra mình đã trúng ám toán?

Nàng nắm chặt bàn tay mịn màng của A Thanh, mãi cho đến khi đối phương suýt nữa thì kêu đau thành tiếng, lúc này mới tạm thời kiêm chế được tâm tình đang dao động trong lòng. Sau đó, nàng không nói một lời, chỉ quay trở lại ngồi xuống bên cạnh Thẩm Nghị, góc độ vừa đúng để mỗi người bảo vệ một bên.

Ý đề phòng rõ ràng như vậy, nhưng cũng không làm cho đám người của Trịnh gia động dung, bọn họ vẫn nở nụ cười như cũ, tựa như hoàn toàn không nhìn ra thâm ý của Hứa Uyển Vận.

Rất nhanh, đã có đệ tử của Trịnh gia bưng món ngon đã sớm chuẩn bị xong đi tới, và lập tức cung kính rót mấy chén linh trà lên.

[1]: nguyên văn #‡2k# - từ này được giải nghĩa là cử tri nên tảng, là nhóm cử tri có xu hướng luôn luôn ủng hộ và bỏ phiếu cho một chính đảng hoặc ứng cử viên của chính đảng đó. Dù có những ứng cử viên từ các đảng khác đi lên tranh cử và đưa ra các quan điểm chính sách khác biệt, cử tri nên tảng vẫn sẽ không thay đổi lập trường, cũng không chuyển hướng sang bỏ phiếu cho các ứng cử viên đối thủ.

Còn trong truyện này, có thể hiểu đó là vị thế vốn có, vị trí cơ bản...
Bình Luận (0)
Comment