Chương 498: Thân Thể Đằng Mộc!
Chương 498: Thân Thể Đằng Mộc!Chương 498: Thân Thể Đằng Mộc!
Nhị thúc tổ của Trịnh gia tùy ý đưa chén trà kia cho mấy người bọn họ. Lần này, lão không nhìn Hứa Uyển Vận và A Thanh nữa, đôi mắt đục ngầu chỉ lắng lặng nhìn chằm chằm vào Thẩm Nghị, rồi nâng chén trà lên: "Lão phu kiêng rượu nhiều năm, hôm nay lấy trà thay rượu bồi tội với Thẩm đạo hữu."
Dứt lời, lão nhân nọ trực tiếp uống một hơi cạn sạch, rồi dứt khoát đặt chén trà xuống, nhìn chằm chằm vào cái chén đang đặt trước mặt Thẩm Nghi.
Lấy thân phận Hỗn Nguyên cực cảnh của lão, lại chủ động đi nhận lỗi với một vị Hỗn Nguyên trung cảnh, không cần biết là đặt vào hoàn cảnh nào hay địa phương nào, đều đủ khiến đối phương thụ sủng nhược kinh, nhưng Thẩm Nghi trâm ngâm một lát, chỉ hờ hững nhìn lại.
Mấy người ngoài viện thấy thế, chẳng ai bảo lại, cả đám lại chậm rãi tiến lên chừng hai - ba bước, dù không ai nói chuyện, lại khiến cho bầu không khí xung quanh khẩn trương lên không ít.
"Thẩm đạo hữu, đây là có ý gì?" Nhị thúc tổ của Trịnh gia không nóng không vội, chỉ thản nhiên dùng khóe mắt liếc qua, cười nói: "Ngay cả chút tình mọn này, ngươi cũng không định cho lão phu?”
Trong lúc nói chuyện, gân như toàn bộ cục diện ở nơi này đều đã nằm dưới tâm kiểm soát của sắc mặt lạnh nhạt kia rồi.
Nghe vậy, Hứa Uyển Vận đã hiểu ra sự bất thường vừa nãy của mình đến từ nơi đâu rồi. Nàng nhìn chằm chằm vào chén linh trà kia, bàn tay lặng yên đặt trên chuôi kiếm. Trước mặt chỉ có một cực cảnh, tuy những người bên cạnh cũng là Hỗn Nguyên, nhưng tu vi cũng không tính là quá cao, chí ít còn chưa vượt qua nội tình mà Trịnh gia nên có. Nếu chỉ một mình nàng muốn phá vây, hẳn là không có vấn đề gì, nhưng muốn bảo vệ A Thanh và thanh niên này, lại có chút miễn cưỡng.
Còn khoảnh khắc thất thần vừa rồi nữa, nó cũng khiến nàng kiêng kị vô cùng, đành phải lặng yên giữ vững tâm thần, tránh để bản thân lại trúng ám toán.
May mà Thẩm Nghi bên kia có vẻ lão luyện, hẳn là hắn có thể nghĩ ra biện pháp gì khác để ổn định đám lão cẩu này.
"Nể mặt?" Dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, rốt cục Thẩm Nghi cũng đứng lên. Hắn đưa tay bưng chén linh trà nọ tới, nhìn nước trà màu xanh biếc kia, trên mặt lại có thêm chút ý cười nhàn nhạt.
Đám người Trịnh gia thấy thế, cũng cười theo. Chỉ dựa vào đòn thăm dò vừa rồi, coi như nữ nhân kia đã bị phế đi một nửa, nhóm người Thẩm Nghỉ bên này chỉ còn lại một vị Hỗn Nguyên trung cảnh, bọn họ cũng không cần phải phí sức ngụy trang thêm làm gì, đối phương chỉ có thể chọn một trong hay, đó là uống trà hay ngã xuống, vậy thôi.
Vào thời điểm ấy, đột nhiên nước trà màu xanh biếc trong chén lại vẩy lên không trung, đồng thời cái chén sứ đựng linh trà lại 'Răng rắc" nổ tung ngay trên khuôn mặt tươi cười của nhị thúc tổi
Chỉ trong chớp mắt ấy, lại có cảm giác thanh niên mặc áo màu đen kia đã biến thành một người hoàn toàn khác, khí chất toàn thân hoàn toàn không giống sự trâm mặc ôn hòa lúc trước, mà ngược lại, chỉ trong nháy mắt, mảnh sát khí nông đậm đã lao ra, bao phủ toàn bộ mảnh sân nhỏ này.
Hắn âm ầm xuất cước, đôi giày ống đánh cho cái bàn đá trước mặt thành bột mịn, lại dùng tốc độ mắt thường khó có thể nhìn thấy để hung hăng quét thẳng vào cằm lão nhân kia.
Oanhl
Toàn thân Nhị thúc tổ đột ngột nhiên phình to lên, sau đó cả người đều bị đá bay lên không trung. Chỉ một cước lại khiến cho bề mặt làn da của lão xuất hiện đầy vết rạn tinh mịn, sau đó rào rào rơi xuống dưới chân hệt như những mảnh vụn đã khô cứng từ lâu.
"Grào!"
Lạ một chỗ, đó là bên dưới làn da của lão nhân kia, hoàn toàn không có Đạo Anh hiển lộ, ngược lại là một đống dây mây thô ráp, bên trên còn dính cả rêu xanh.
Thoạt nhìn, lão nhân nọ có tạo hình vô cùng quái dị, trong đôi mắt xuất hiện vẻ phẫn nộ và kinh ngạc không thôi, giống như lão hoàn toàn không ngờ thanh niên trước mặt lại dám ngang nhiên ra tay trong tình huống như vậy.
Nhưng vẫn còn một chuyện làm nhị thúc tổ của Trịnh gia không ngờ tới, bởi vì một cước hời hợt của đối phương đã triệt để hủy đi lớp nhục thân lão vẫn dùng để ngụy trang rồi.
"Đây là thứ quái vật gì?" Trong lúc nhất thời, A Thanh cũng bị dọa đến giật mình thon thót.
Hứa Uyển Vận lại không đến mức hoảng hốt, nhưng nàng cũng không ngờ Thẩm Nghi lại quyết đoán ra tay như thế. Nàng lập tức rút kiếm, nhìn về phía lão nhân vẫn còn bay trên trời kia. So với ánh mắt kinh hãi như nhìn thấy quái vật của mấy người bên này, thì những cao thủ Trịnh gia còn lại cũng đang dùng ánh mắt tương tự như của lão nhân kia, để chăm chú nhìn vào Thẩm Nghi. Bởi hơn ai hết, bọn họ hiểu rằng, sau khi được Tuế Mộc gia trì, lực đạo của đám người mình đã sớm vượt xa người cùng cảnh giới, ai ngờ cả đám lại bị một cước của Thẩm Nghi đá tỉnh.
Đây là thực lực mà Hỗn Nguyên trung cảnh nên có ư?
Ngay sau đó, nương theo một luồng yêu khí ngút trời lan tỏa, thanh niên mặc áo đen kia cũng bay lên trời, ngọn lửa màu vàng tím trên người hắn mãnh liệt tuôn ra, trực tiếp bao phủ đám mây tía dưới chân thành màu tím nhạt.
Trên khuôn mặt trắng nõn của hắn không có bất kỳ biểu cảm gì, nhưng lại khiến cho đáy lòng nhị thúc tổ của Trịnh gia theo bản năng mà phát lạnh.
Quả nhiên, ngay sau đó, bóng người màu đen kia đã phóng đại lên gấp mấy lần trong tâm mắt của lão, quyền phong hung tàn dẫn theo ngọn lửa màu vàng tím, đột nhiên đập xuống từ trên đỉnh đầu.
Một cước vừa rồi không phải ngoài ý muốn...
Khi cảm nhận được lực đạo hùng hậu kia rót thẳng về phía mình, Nhị thúc tổ lại lần nữa phát ra âm thanh rít gào đầy giận dữ, tuyệt đối không phải của con người.
Hai cánh tay được bện bằng dây leo tráng kiện của lão, nhanh chóng vươn lên nghênh đón. Lão vốn là Hỗn Nguyên cực cảnh, lại không sử dụng một môn công pháp gì, thậm chí còn không có khí tức của Đạo Anh dao động.
Nhưng điều này lại không có nghĩa là lão đã yếu đi, mà hoàn toàn ngược lại, sau khi kết nối với Tuế Mộc, lão chỉ dựa vào thân thể Đằng Mộc này đã đủ nghiền nát tất cải
Răng rắc —— Cánh tay thô chắc được bện bằng dây leo vừa bị nắm đấm của Thẩm Nghi trực tiếp đánh gãy.
Luông hỏa diễm màu vàng tím như giòi bò trong xương nhanh chóng xông tới, nhanh chóng leo lên thân thể của lão.
Nhị thúc tổ mờ mịt rơi xuống đất.
Sao có thể như vậy được...
Lấy đâu ra một vị tu sĩ Hỗn Nguyên cảnh lại sở hữu thân thể cường hãn vượt qua người được Tuế Mộc gia trì như lão?