Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 499 - Chương 499: Rốt Cuộc Đây Là Thứ Quỷ Quái Gì?

Chương 499: Rốt Cuộc Đây Là Thứ Quỷ Quái Gì? Chương 499: Rốt Cuộc Đây Là Thứ Quỷ Quái Gì?Chương 499: Rốt Cuộc Đây Là Thứ Quỷ Quái Gì?

Thẩm Nghi bình tĩnh liếc mắt nhìn chân trời.

Ngay vào đêm Hứa Uyển Vận dự định rời đi, hắn đã sớm truyền đạt mệnh lệnh cho Thanh Hoa, bảo nàng không tiếc bất cứ giá nào, cũng phải chạy về bằng tốc độ nhanh nhất. Chính vì hắn đã dự liệu được, sẽ có tình huống ngoài ý muốn phát sinh đúng vào thời điểm Hứa Uyển Vận thực hiện dự định của mình.

Hiện giờ Kim Thân không ở bên cạnh...

Thẩm Nghi quan sát bóng người vừa rơi xuống kia, năm ngón tay từ từ siết chặt lại, đã lâu rôi hắn không được trải qua cảm giác kích thích khi giao thủ.

Cảm giác quen thuộc này...

Bỗng nhiên hắn biến mất tại chỗ, ở thời điểm xuất hiện trở lại, cả người đã có mặt ngay bên dưới lão nhân kia rồi. Bàn tay khẽ lướt qua bên hông, trường đao ba thước đã rơi vào lòng bàn tay, một tia dữ tợn xẹt qua trên khuôn mặt tuấn tú của thanh niên nọ. Hệt như tiều phu chẻ củi, hắn thô bạo vung cây Tiềm Uyên đao lên, chém thẳng vào bên hông lão nhân trước mắt!

Xoạt! Xoạt! Xoạt!

Cây đao như lưỡi búa sắc bén, bổ thẳng vào thân thể lão nhân kia. Còn thân thể lão lại như một khúc bảo mộc vô cùng cứng rắn, bởi vì với đặc tính sắc bén của Tiềm Uyên, chém lên khúc gỗ kia cũng cực kỳ gian nan vất vả.

Mảnh sương đỏ trong mắt Thẩm Nghi càng ngày càng nồng đậm, giống như một tên Hung Thần, bắp thịt giữa hai tay gồ lên, thậm chí còn xuất hiện đường vân màu đỏ tươi dữ tợn.

Sau khi luyện được Cửu Yêu Hóa Ma Đại Pháp, hơn ngàn giọt ma huyết kia đã sớm hòa làm một thể với nhục thân của hắn.

Lưỡi đao lại chui sâu xuống gỗ ba phân.

Nhưng mối uy hiếp đến từ lưỡi đao không làm nhị thúc tổ Trịnh gia cảm thấy sợ hãi bằng ngọn lửa màu tím vàng không ngừng lưu động trên thân đao kia, chỉ trong mấy nhịp thở ngắn ngủi, nó đã đốt miệng vết thương trên người lão thành một mảnh cháy đen, đồng thời cũng tiếp tục xâm nhập vào bên trong.

Nghe tiếng rú thảm truyên đến từ trên bầu trời, sắc mặt của những cao thủ còn lại trong Trịnh gia đều biến đổi, chỉ có người của Trịnh gia mới biết được, thực lực do thanh niên kia biểu hiện ra lúc này, khủng bố đến cỡ nào. Đây mới chân chính là nhìn nhầm!

Ngay sau đó, bọn họ cùng nhau đưa ánh mắt nhìn về phía nữ nhân trước mặt.

"Không phải..." Hứa Uyển Vận nhanh chóng phản ứng lại, nàng hiểu được ý tứ của những ánh mắt này. Đám người trước mắt lại coi nàng là quả hồng mềm?

Một nhóm Hỗn Nguyên Tông Sư cảnh giới cao nhất cũng chỉ là thượng cảnh, phần lớn đều là trung cảnh và sơ cảnh, lại dám đánh chủ ý lên người Hỗn Nguyên cực cảnh như nàng?

"Bày trận, bảo vệ bản thân." Sau khi thuận miệng nói với A Thanh một câu, nàng đột ngột xông thẳng ra ngoài. Ánh sáng trên thanh trường kiếm phun ra mãnh liệt, hệt như một con sông lớn lao băng băng ra ngoài.

Cái gọi là uy lực của cực cảnh kia, đồng nghĩa với chỉ Hóa Thần chân chính mới có thể áp chế được.

Hơn nữa, Hứa Uyển Vận không chỉ có tu vi áp chế đám người trước mặt, nàng còn không quan tâm đến cái gọi là phong phạm cao thủ, vừa xông lên đã chọn lựa mục tiêu là người yếu nhất trong đó.

Đổi lại là người khác, mắt thấy có cao thủ đánh tới, kiểu gì trong lòng cũng sẽ sinh ra một chút sợ hãi, muốn rút lui, nhưng đám người này chẳng những không tránh không né, ngược lại còn vung kiếm lên nghênh đón.

Được luồng khí tức hùng hậu kia bào mòn, càn quét, chuôi binh khí của một tên cao thủ Trịnh gia bị phá huỷ dễ như trở bàn tay, ngay cả một chút bột phấn cũng không còn, nhưng trên mặt gã lại không lộ ra vẻ kinh hoàng như tưởng tượng, ngược lại gã còn thuận thế vươn tay tới, nắm lấy thanh trường kiếm kia.

Mặc dù Đạo Anh cường hãn vượt xa nhục thể phàm thai, nhưng điều ấy lại không có nghĩa là đám Hỗn Nguyên Tông Sư bọn họ có thể lỗ mãng đi cứng đối cứng như vậy. Đây tuyệt đối là cảnh tượng vượt quá nhận thức của người thường.

Nhưng ngay sau đó, ở thời điểm kiếm quang hoàn toàn chém xuống, Hứa Uyển Vận lại cảm nhận được thanh trường kiếm trong tay đang từ từ trở nên quá sức, thậm chí còn mơ hồ có xu thế muốn rời khỏi tay nàng.

Sắc mặt nàng khẽ biến, đôi mắt chăm chú nhìn lại. Chỉ thấy từ vâng trán đến phần bụng trên người tên cao thủ Trịnh gia vừa cứng rắn ngạnh kháng một chiêu của nàng, đều bị xé nát... Sau đó, thân thể dây leo giống hệt lão nhân kia cũng lộ ra bên ngoài.

Gã há miệng, phát ra một tràng cười quái dị, bàn tay lại dùng sức muốn cướp đi thanh vũ khí của nàng. Ngay lúc Hứa Uyển Vận phát lực, đã thấy bàn tay trái Đằng Mộc của đối phương điên cuồng bành trướng, hóa thành bàn tay to đến mấy trượng, hung hăng vỗ vào người nàng.

Hứa Uyển Vận lùi lại mấy bước, mặc dù đã đoạt lại trường kiếm, nhưng đáy mắt cũng hiện lên một tia kinh dị.

Tốt xấu gì nàng cũng có tu vi cao như vậy, không đến mức vừa đối mặt đã bị thương, nhưng vấn đề là... nhìn sơ bên ngoài, người vừa giao thủ với nàng chính là kẻ yếu nhất trong mấy người của Trịnh gia.

Đối phương chỉ là một tên Hỗn Nguyên sơ cảnh, đã có thể đối chiến hai chiêu với nàng?

Rốt cuộc đây là thứ quỷ quái gì?

Trong lúc suy nghĩ, nàng lại nghĩ tới một chuyện càng khiến người ta không thể nào hiểu được. Nếu thân thể Đằng Mộc này mạnh mẽ như vậy... thì làm sao Thẩm Nghi có thể đè lão nhân kia ra đánh?

Bàn tay Hứa Uyển Vận liên tục vỗ vào bên hông. Mấy bộ trận pháp đại ấn đặc biệt được thiết kế riêng cho nàng liên tiếp bay ra, phủ lên bộ bạch sam mộc mạc.

Những thứ này vốn là bảo vật dùng để bảo mệnh tại thời điểm nàng vô ý gặp phải Hóa Thần cảnh, lại bị một đám quái thai có tu vi thấp hơn ép phải xuất ra rồi?

Nếu để chuyện này lan truyền ra ngoài khẳng định sẽ làm người ta chê cười không ngớt.

"Ha ha, đúng là thu hoạch ngoài ý muốn." Vừa trông thấy cảnh này, mấy người đang vây quanh Hứa Uyển Vận, thoáng ngây người một lát, sau đó trên mặt xuất hiện vẻ vui mừng: "Cái này... chẳng lẽ là người của Hứa gia?"

"Chính là cô nãi nãi của ngươi!" Hứa Uyển Vận cười lạnh một tiếng, lại lần nữa nhảy lên. Được pháp trận gia trì, khí tức còn mãnh liệt hơn lúc trước trực tiếp quét ra.
Bình Luận (0)
Comment