Chương 505: “Lừa”
Chương 505: “Lừa”Chương 505: “Lừa”
"Thẩm đạo huynh... Ngươi là chính nhân quân tử... hẳn là ngươi sẽ không định mượn dùng vật kia, để đối với ta..."
Nàng đường đường là một vị Hỗn Nguyên Tông Sư cực cảnh, nhưng không hiểu vì sao, bỗng nhiên lại trở thành tù nhân của một người cấp bậc thấp hơn mình rồi?
Nhớ lại lúc trước, khi bản thân đột nhiên mất đi ý thức, đây tuyệt đối là lần đầu tiên Hứa Uyển Vận có chút sợ hãi.
Thẩm Nghi khẽ liếc nàng một cái: "Ngươi nghĩ hay nhỉ?"
Sau đó, hắn tùy ý đưa tay phất qua trước mặt nàng, một luồng thanh quang từ mi tâm nàng bay ra, lại trực tiếp tán loạn ngay giữa không trung. Vừa tiêu hủy xong hạt giống bên trong cơ thể Hứa Uyển Vận, Thẩm Nghi lại dùng động tác tương tự, để tiêu hủy thứ ở trong người A Thanh.
Hai người này xem như may mắn, tất cả tộc nhân của Trịnh gia đều bị Tuế Mộc ăn rỗng hết rồi, nhìn như bên ngoài bọn họ vẫn còn ý thức, nhưng trên thực tế, cả đám đã sớm biến thành khôi lỗi. Mà trong khoảnh khắc Tuế Mộc bị hắn luyện hóa thành công, cũng có nghĩa là cả đám bọn họ đều tiêu vong triệt để.
Chỉ có hai cô cháu này là do hắn cố gắng lưu lại.
Thứ đồ chơi xúi quấy chết tiệt này, cũng xứng tự xưng là Thông Thiên Lộ sao?
Kết cục tốt nhất của đám người Trịnh gia kia, chỉ đơn giản là sau khi Tuế Mộc hoàn toàn trưởng thành, bọn họ sẽ hóa thành trái cây trên cành của đối phương mà thôi. Còn việc mượn lực lượng của Tuế Mộc để khống chế hai nàng này...
Một đôi cô cháu phản nghịch bỏ nhà ra đi như bọn họ, ngay cả thân thể tự do cũng không có, thì có giá trị cái rắm, nếu đổi thành gia chủ Hứa gia còn tàm tạm.
Sau khi nhìn thấy nhiều trận pháp như vậy, đột nhiên trong đầu Thẩm Nghi lại sinh ra có một ý tưởng, hắn không thể cả đời trông coi Đại Càn được, huống chỉ địa bàn cần phải trông coi lại lớn như vậy, muốn giữ vững toàn bộ, tuyệt đối là lòng có dư mà lực không đủ.
Nếu có thể mời Hứa gia rời núi, thay Đại Càn Cửu Châu xây dựng đủ nhiều pháp trận, chẳng phải hắn cũng có thể giảm bớt áp lực cực lớn trên người mình sao?
"Ách." Hứa Uyển Vận có chút lúng túng đứng lên, nàng hoàn toàn không ngờ thanh niên này lại dễ dàng giải trừ khống chế đối với mình như vậy. Không nói những điều gì khác, chỉ tính đến tu vi thôi, cũng đủ thấy nàng khá có giá trị rồi, nàng chính là Hỗn Nguyên Tông Sư cực cảnh cơ mà?
Nhưng chỉ trong nháy mắt, nàng đã kịp phản ứng lại: "Đạo huynh đã chân chính khống chế được Tuế Mộc rồi?"
Thẩm Nghi trực tiếp thu hồi ánh mắt, từ chối cho ý kiến, không tiết lộ chuyện mình đã luyện hóa được Tuế Mộc rồi.
"Cây Tuế Mộc kia đã bị ô nhiễm, đối với người khác, không hề có chút tác dụng gì, nếu đạo huynh có thể luyện hóa nó thành linh căn, coi như là một loại cơ duyên to lớn." Hứa Uyển Vận lại nhớ tới luồng khí tức yêu sát mênh mông từng bộc phát trên người thanh niên này lúc trước, nàng thực sự không biết vì sao lại có người muốn dùng yêu lực đi đúc thành Đạo Anh... Chẳng lẽ hắn không sợ thần hồn bị sát khí ảnh hưởng?
Nhưng cũng chỉ có người kiếm tẩu thiên phong [1] như vậy mới có thể hưởng dụng được thứ "bảo bối" đặc biệt kiểu này.
[1] : kiếm tẩu thiên phong nghĩa là tìm biện pháp khác biệt dĩ vãng để giải quyết vấn đề, muốn đánh bất ngờ mà giành chiến thắng.
"Dù nó kém linh căn tuyệt phẩm một chút, nhưng cũng không phải vật tâm thường, chỉ dựa vào khúc Tuế Mộc này, con đường tu hành của đạo huynh tuyệt đối sẽ không dừng lại ở Hóa Thần sơ kỳ..."
Vốn dĩ Thẩm Nghi cũng không muốn đi phản ứng với lời nói xằng bậy vì giảm bớt xấu hổ của nữ nhân này, nhưng khi nghe đến đó, hắn vẫn hiếu kỳ ngoái đầu nhìn lại: 'Dừng bước?”
"A... A Thanh đứng lên: "Cũng giống như cô cô vậy, trong người có ba loại linh căn trung phẩm cộng thêm hai loại linh căn thượng phẩm, gom góp thành ngũ tạng cho Đạo Anh, dù đột phá đến Hóa Thần, tối đa cũng chỉ đạt được đến Hóa Thần trung kỳ, sau đó con đường phía trước sẽ bị cắt đứt."
"Thẩm đại ca quen biết tiền bối Hóa Thần Kim Thân, hẳn là biết, ngay cả thế lực chủ tu Âm Thần đỉnh cao như Đại Càn, đại bộ phận Kim Thân pháp cũng chỉ có thể dựng dực được hình thể cao ba trượng, tương đương với Hóa Thần sơ kỳ..."
Nàng xòe hai tay ra, tiếp tục nói: Muốn chạm đến cảnh giới cao hơn, phải giống như Nhiếp Quân tiên bối, lúc trước Ngô Đồng sơn đã thay hắn tìm được ba loại lôi linh căn tuyệt phẩm, mới có Huyền Kiếm chân nhân của hiện giờ."...
Tiếng suối êm tai, gió mát nhẹ phẩy.
Ba người đứng bên bờ suối. Khi đề cập đến chuyện có liên quan đến Hóa Thần, ánh mắt Thẩm Nghi và Hứa Uyển Vận đều lóe sáng.
Đối với phần lớn tu sĩ, đó là một cảnh giới mong muốn mà không thể thành, nhưng đối với tu sĩ chân chính có thể chạm đến đạo này, bọn họ đã sớm bắt đầu trải đường cho đại đạo sau này ngay tại cảnh giới Hỗn Nguyên rồi.
"Vị đại năng Phản Hư, nguyên lão tổ của Ngô Đồng sơn kia từng nói một câu. Đạo lý bên trong cái gọi là tu hành, đều được gói gọn tại một chữ." Hứa Uyển Vận quên mất sự xấu hổ lúc trước, trong mắt hiện lên vẻ mơ ước, sau đó mới chậm rãi phun ra một chữ: 'Lừa.'
"Muốn lấy thân thể phàm nhân điều khiển thiên địa chi lực, thì chuyện quan trọng nhất chính là lừa gạt mảnh thiên địa này, không cần biết là dùng tỉnh hoa khí tức ngưng tụ Đạo Anh, hay là lấy các loại linh căn gom đủ ngũ tạng, chỉ nhằm một mục đích duy nhất, đó là khiến cho bản thân mình ở trong mắt thiên địa, càng giống như là linh vật được trời sinh địa dưỡng hơn."
Nàng đưa tay chỉ lên bầu trời: "Để nó cảm thấy chúng ta là người một nhà."
Dứt lời, Hứa Uyển Vận chợt thu hồi ánh mắt: "Phẩm chất của linh căn, đại biểu cho lực tương tác với thiên địa sau này, những tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ kia, dù thân hồn có cường đại hơn nữa, nếu bị giới hạn bởi linh căn, thì nhiều nhất cũng chỉ có thể điều động được khí tức thiên địa trong phạm vi trăm dặm mà thôi.'
"Mặc cho công pháp của ngươi tinh diệu đến cỡ nào, mặc cho bản lãnh khống chế khí tức của ngươi mạnh mẽ bao nhiêu, nếu lượng khí tức không đủ, thì chung quy lại, đó cũng chỉ là hoa trong gương trăng trong nước, vừa chạm liền vỡ mà thôi."
Nghe vậy, Thẩm Nghi cũng ngước mắt nhìn về phía chân trời xanh thẳm, trong lòng trào dâng khát khao hướng tới.