Chương 513: Cái Bẫy!
Chương 513: Cái Bẫy!Chương 513: Cái Bẫy!
"Các ngươi đã từng thăm dò nơi này chưa?" Đường Nguyên hỏi.
"Chưa... Lân trước chúng ta ngẫu nhiên gặp phải yêu ma, phải liều mạng còn tổn hại mất hai người, sau đó mới chạy thoát được ra ngoài." Hầu Vạn Hải còn chưa dứt lời, lại phát hiện sắc mặt Đường Nguyên khẽ biến.
"Ý của các ngươi là... đám yêu ma kia cũng biết lỗ hổng này?"
Thấy mấy người kia trâm mặc gật đầu, thiếu chút nữa Đường Nguyên đã tức đến bật cười: "Chẳng lẽ các ngươi bị Huyền Quang động sai sử lâu rồi, đến mức đầu óc cũng không cần dùng đến nữa? Một tin tức quan trọng như vậy, sao đến tận bây giờ các ngươi mới nói cho ta biết?"
Bị trách cứ một câu như vậy, Hầu Vạn Hải lúng túng đến há mồm mà không biết giải thích kiểu gì, chỉ có thể ấp úng nói một câu: "Thật xin lỗi."
Mặc dù lời đối phương nói khá là khó nghe, nhưng lại là lời nói thật. Nhiêu năm như vậy trôi qua, bọn họ đã quen nghe theo mệnh lệnh, dù bản thân có nghĩ không ra, dù đã biết dưới chân chính là tử lộ, chỉ cần Huyền Quang động ra lệnh một tiếng, là bọn họ nhất quyết phải bước đi, dù không muốn cũng phải bước đi.
Cứ như vậy, kéo dài đến tận bây giờ, gần như mọi người đều đã quên mất, rốt cuộc là bọn họ vì Đại Càn mà không dám phản kháng, hay là bản thân đã mất đi năng lực phản kháng và tự hỏi rồi...
"Thôi." Đường Nguyên tức giận thu hồi ánh mắt, cũng lười nổi giận với đám người "công cụ" này. Gã hạ xuống ngọn núi phía trước, sau khi cẩn thận xác định một phen và không cảm nhận được khí tức của yêu ma, lúc này mới đưa tay tìm kiếm lỗ hổng phía trên tòa trận pháp kia.
Mười sáu trái Tuế Quả, không phải số lượng nhỏ, chỉ có thể kỳ vọng món đồ vật bên trong không bị yêu ma lấy mất.
Mấy vị Tông Sư Đại Càn ôm theo cối lòng đầy áy náy, cũng đi theo. Đúng lúc này, bọn họ lại phát hiện sắc mặt Đường Nguyên khẽ biến, thậm chí thân hình gã vẫn đứng tại chỗ như cũ, không thể tiến vào bên trong động phủ như tưởng tượng.
"Giả! Đề phòng!" Đường Nguyên gầm lên một tiếng đầy giận dữ, khí tức lập tức phun trào bên dưới bộ kính trang màu trắng như tuyết.
Ngọn lửa ngập trời nhanh chóng lan tỏa!
Gần như cùng lúc đó, một luồng kim quang ngưng tụ như thực chất đã từ đằng xa nổ bắn mà đến, trực tiếp đánh nát cơn sóng lửa vừa bùng lên kia.
Đường Nguyên muốn rút tay đánh trả, lại phát hiện trên cánh tay vừa thò vào thăm dò vào lỗ hổng trận pháp đã bị một sợi xiêng xích màu đen kịt quấn lên. Gã đành phải nâng cánh tay trái, không chút nghĩ ngợi lập tức đánh ra một chưởng!
Sóng lửa nồng đậm cuồn cuộn ở phía chân trời, nhanh chóng ngưng tụ thành một bàn tay rộng chừng trăm trượng, ngay cả đường vân trên đó cũng sinh động như thật, trong nháy mắt hung hăng đập thẳng về phía trước!
Kim quang xé rách khuôn mặt Đường Nguyên, trên miệng vết thương có hỏa tương chảy xuôi.
Ngay sau đó, luồng kim quang nọ lại vội vàng chém thẳng lên trời, chia bàn tay to lớn kia thành hai nửa, nhưng vẫn không ngăn được uy thế âm ầm nện xuống của nó.
Âm ầmI
Trong chốc lát sau, hơn phân nửa ngọn núi cao đều bị biển lửa bao phủ.
"Chuyện này..." Nơi xa, Hứa Uyển Vận chậm rãi ngừng bước chân, tựa như đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy uy thế kinh người do Hóa Thần cảnh xuất thủ. Nàng ngơ ngác nhìn sang Thẩm Nghi bên cạnh: "Ngươi thật sự có thể nhúng tay vào cuộc đấu pháp như vậy sao?”
"Đây có phải trận pháp hay không?" Thẩm Nghi không để ý đến nàng, mà nhìn về phía A Thanh.
Nếu hắn nhớ không lầm, hình như bản thân đã từng đọc được đoạn miêu tả tương tự như vậy ở bên trong é Trận Pháp Sơ Giải ) rồi.
"Thẩm đại ca thật là lợi hại, đây là U Minh Tỏa Long Trận của Hứa gia... A Thanh dứt lời, bỗng nhiên lại kinh ngạc nhìn về phía trước: "Trận pháp của Hứa gia sao lại ở Thiên Yêu quật?”
Như để đáp lại lời nói của nàng, có hai bóng người chậm rãi bước ra từ trong biển lửa. Kẻ phía trước là một con sư yêu hùng vĩ thân cao tám trượng, có một đôi mắt giống như bảo ngọc mạ vàng. Ở phía sau lưng nó, là một lão nhân khô gầy mặc y phục tả tơi, cả người phủ kín trận pháp, lão cần phải dựa vào những trận pháp này mới có thể chống đỡ được thân thể đứng thẳng lên.
"Cảm giác thế nào?" Kim Tình Sư Hoàng bước đi thong thả trên không trung, cất giọng mỉa mai nói: "Bản Hoàng cũng dùng đồ chơi của các ngươi đó."
Trong mắt Đường Nguyên có một đốm liệt hỏa bốc lên, cộng thêm vết nứt trên mặt, nhìn qua cả người dữ tợn vô cùng. Toàn bộ cánh tay phải của gã đều bị xỉiêng xích gắt gao cuốn chặt lấy, đồng thời chúng còn đang nhanh chóng bò thẳng lên bả vai gã.
Thứ này vốn không phải là lỗ hổng trận pháp, mà là một loại đại trận cạm bẫy do kẻ khác cố ý lưu lại.
Đường Nguyên chậm rãi điều chỉnh hô hấp, tựa như đã bị đau đớn kích thích, khiến khóe miệng vỡ ra, để lộ hàm răng trắng sáng bên trong: "Bổn tọa dùng một tay vẫn có thể chém được ngươi."
Nghe vậy, mấy vị Tông Sư Đại Càn đều lộ vẻ mặt ngạc nhiên xen lẫn vui mừng. Mọi người đều biết tu sĩ Ngô Đồng sơn vô cùng cao ngạo, không ngờ ngay cả vị Đường tiên bối có sư thừa là Thanh Phong chân nhân, vốn luôn khiêm tốn như thế, thậm chí lúc trước gã còn nói khi gặp phải Kim Tình Sư Hoàng, bản thân có thể mượn nhờ pháp bảo do sư tôn ban thưởng để bảo mệnh, vậy mà lúc này khi chân chính gặp được đối phương, lời nói trong miệng gã lại biến thành có thể dùng một tay chém đối phương rồi.
"Ngươi ở chỗ này huênh hoang khoác lác như vậy, sư phụ ngươi có biết không?" Kim Tình Sư Hoàng chỉ khoanh tay đứng đó, chẳng những không tức giận, ngược lại còn cười thành tiếng.
Đường Nguyên liếc mắt nhìn cánh tay phải của mình, hàn ý trong giọng nói càng thêm nồng đậm, gã nhíu mày nhìn Sư Hoàng, tiếp tục nói: "Cứ thử xem?”
Vừa dứt lời, bỗng nhiên có ba đạo hồng quang thoát ra từ bên hông gã. Kích thước của chúng nó chỉ lớn cỡ ngón cái, trông giống như hạt sen nhưng lại trong suốt lấp lánh vô cùng, thậm chí ở ngay chính giữa còn có một ngọn lửa bốc lên.